Phụ nữ thích làm đẹp vẻ ngoài của mình, ngay cả Trần Nhã Du, một học sinh đứng đầu cũng không ngoại lệ, cô ấy ấy thông minh, xinh đẹp, bình thường cũng thích ăn diện, ngoại hình đẹp khiến cô ấy cảm thấy tự tin hơn. Sau khi chiêm ngưỡng trước gương một lúc, Trần Nhã Du leo lên giường buông mùng xuống tiến vào giấc mơ.
Vào lúc nửa đêm mười hai giờ, một luồng âm khí nhàn nhạt thoát ra từ chiếc vòng cổ hoa mai, sau đó chui vào ấn đường của Trần Nhã Du. Trong giấc mơ, Trần Nhã Du mơ thấy mình là một cô ấy gái ốm yếu, ngoài việc nằm trên giường ngắm chim ngoài cửa sổ thì đọc những cuốn sách nhàm chán, thế giới của cô ấy đơn giản đến mức nhàm chán.
Trần Nhã Du đọc sách suốt đêm nên buổi sáng khi thức dậy cô ấy cảm thấy hơi choáng váng, dưới mắt có quầng thâm mờ nhạt. Bạn cùng phòng là Lý Tư Yến nhìn cô ấy, có hơi nghi ngờ: “Tối qua cậu không thức khuya mà dưới mắt lại có quầng thâm vậy?”
“Đừng nói nữa, đêm qua tớ nằm mơ đọc Shakespeare cả đêm, sáng sớm tỉnh lại cảm thấy đầu như muốn nổ tung.” Trần Nhã Du che trán ngáp dài, buồn ngủ đến nỗi nước mắt chảy xuống: “Buổi sáng ngủ dậy tớ tưởng mình là sinh viên ngành ngôn ngữ Trung, trong đầu toàn là phong hoa tuyết nguyệt hỉ nộ sầu bi.” Lý Tư Yến mỉm cười lắc đầu: “Có lẽ do hôm nay chính thức khai giảng nên cậu khá phấn khích đó, nhanh đi rửa mặt lấy lại tinh thần đi, chúng ta sẽ đến lớp sớm.”
Trần Nhã Du đồng ý rồi đi vào phòng tắm, cúi xuống tạt nước lạnh lên mặt sau khi tỉnh lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn vào gương, đột nhiên cảm thấy góc cạnh trên khuôn mặt mình giống như cô gái trong mộng, cô ấy dụi dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây