Liễu Như Thị lấy từ ghế sau ra một phong bì dày cộp đưa cho cậu ta: “Cái này cho cậu, vất vả rồi.”
Vương Tường Vũ vội vàng từ chối: “Không... không cần... ngài và ngài Lý... đã cứu chúng tôi, chúng tôi không thể nhận tiền được.”
Liễu Như Thi khẽ cau mày: “Là bùa.”
Vương Tường Vũ lập tức rút phong bì ra, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa, cảm ơn lão đại.”
Hai người xuống xe, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của Liễu Như Thị bước vào tòa nhà mới lấy lại tinh thần, hai anh em nhìn nhau, trên mặt chữ điền cũng hiện lên nụ cười ngốc nghếch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây