“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi phân tâm nên mới khiến anh bị thương.” Lý Lạc Phàm áy náy xoa xoa tay: “Còn nữa, cảm ơn anh. Nếu không có anh chặn lại chỉ sợ gã đã cào vào mặt tôi rồi.”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Liễu Như Thị nghiêm túc nhìn cô: “Dù sao thì tôi và cô cũng đang hành động cùng nhau, bảo vệ đồng đội chả phải là nghĩa vụ của tôi sao?”
Lý Lạc Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Liễu Như Thị.
Liễu Như Thị khẽ mỉm cười nhìn cô: “Cô đã dạy tôi, chỉ có những người có thể hỗ trợ lẫn nhau mới được gọi là đồng đội, hy vọng lần này tôi có thể vượt qua khảo nghiệm.”
Nụ cười trên mặt Lý Lạc Phàm từng chút nở rộ, cô gật đầu mạnh, rạng rỡ như một bông hoa: “Đã qua.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây