Lý Lạc Phàm nghe vậy lập tức ném sợi dây ra, trói giường và Khổng Giáp lại với nhau rồi kéo đến trước mặt mình.
Một giây tiếp theo, Khổng Giáp mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của Lý Lạc Phàm.
“Mẹ kiếp!” Tay Lý Lạc Phàm run lên, sợi dây gã đang cầm lập tức siết chặt lại một chút, mắt thường có thể nhìn thấy một vết hằn sâu nơi Khổng Giáp bị trói bằng dây thừng trên giường.
Ánh mắt Khổng Giáp cứng ngắc chuyển hai lần, từ mặt Lý Lạc Phàm chuyển sang mặt Liễu Như Thị, không biết nơi nào đụng chạm đến gã mà đột nhiên gã vùng vẫy kịch liệt, trong miệng gầm gừ không ngừng không biết gã đang nói cái gì, chỉ có thể đoán được tâm trạng gã rất tức giận.
“Quả nhiên tính tình của gã vẫn tệ hại như xưa, đức hạnh như vậy mà còn dám chửi bới người khác. Chẳng qua tiếng phổ thông của gã không chuẩn, phát âm cũng không rõ ràng, nói nhiều như vậy cũng không biết gã đang nói gì.” Lý Lạc Phàm cố gắng khống chế sợi dây trong tay quay đầu hỏi Liễu Như Thị: “Anh nghe hiểu không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây