Liễu Như Thị khẽ mỉm cười: “Người mời vị tiên sinh đó cho cô cũng có bản lĩnh đấy.”
“Hắn rất lợi hại.” Mặc dù Liễu Nhiên trao đổi với sư tôn hết chín mươi chín đời ánh sáng công đức, cũng muốn lấy đi ánh sáng công đức mà mình tích cóp từng tí một trên người, nhưng cô vẫn cực kỳ tín nhiệm người này, mỗi lần nghĩ tới trong Địa phủ có Liễu Nhiên cho mình chỗ dựa, cô sẽ cho người ngoài thấy sự tự tin.
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Như Thị cười có phần không có ý tốt: “Lần đầu tiên gặp anh, tôi còn tưởng rằng anh và hắn là cùng một người, bởi vì anh giống hệt hắn từ giọng nói đến hình dáng. Chẳng qua sau khi tiếp xúc tôi mới biết, tính cách của hai người rất khác nhau, chẳng qua có lẽ do hai người có mối liên kết sâu xa nào đó từ hàng ngàn năm trước.”
Một lúc lâu sau Liễu Như Thị mới chậm rãi gật đầu: “Có thể.” ***
Lý Lạc Phàm đã tìm ra mấu chốt để phá trận pháp, dùng thực lực của hai người để phá trận pháp cũng không quá khó khăn, khi trận pháp sụp đổ, tất cả ảo ảnh trong hang đều biến mất, hai người đi vào một con đường hẹp và dài, hai bên là vách núi, trên đầu là những tảng đá khổng lồ, ngay cả con đường phía sau cũng bị chặn, chỉ có một con đường tiến về phía trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây