“Không có cảm thấy cô nói không đúng.” Trong giọng nói của Liễu Như Thị có thêm vài phần ý cười: “Cô cứ dũng cảm mà đi là được rồi, tôi nói rồi, lần này tôi phối hợp với cô.”
“Vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy.” Lý Lạc Phàm lẩm bẩm một câu, lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu, hết sức chuyên chú mà dựa vào cảm giác tiến lên bên trái mười bước, sau đó ngừng lại.
Sát trận này vô cùng phức tạp, sinh môn cũng không phải là đi thẳng tắp thì sẽ đến được, sau khi Lý Lạc Phàm đến vị trí này thì trong đầu lại kéo dài ra thêm bản đồ mới, cô nhanh chóng phán đoán một chút: “Đi về phía trước chín mét.”
Một bước hai bước... Ngay khi cô còn một bước là đã đến chín mét thì mặt đất dưới chân đột nhiên trở nên trống rỗng, cả người cô cũng không kịp phản ứng lại mà rơi xuống, sau đó cô rút sợi dây ra vung lên, sợi dây chạm vào mặt đất rắn chắc, phát ra âm thanh, thậm chí còn có rất nhiều đất trôi xuống.
Trong lòng Lý Lạc Phàm trầm xuống không kịp nghĩ nhiều, tay cầm lấy bùa chú bay, dưới chân như có gió, cả người cô vững vàng mà đứng ở trên không trung. Đang lúc cô chuẩn bị thắp sáng bùa giấy lên nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút thì một tảng đá từ trên trời giáng xuống, Lý Lạc Phàm vội vàng lùi bước, nhưng không ngờ phía trước cũng có đá rơi xuống, vừa vặn đập vào đầu cô, trước mắt cô bỗng trở thành một mảnh mê mang sau đó thì mất đi ý thức, cả người cô rơi từ trên không trung xuống, rơi vào trong lòng người phía dưới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây