Chính vì thế mà cỏ trên ngọn núi này đã cao hơn đầu người và cũng không có con đường mòn nào dẫn lên núi. Mặc dù không có đường đi nhưng cũng không có vấn đề gì với Lý Lạc Phàm và Liễu Như Thị, họ sải những bước chân dài thoăn thoắt như thoi đưa trên đám cỏ cao dày giống hệt như đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Mặc dù Bành Tư Di luyện võ từ nhỏ nhưng để leo lên một ngọn núi không có đường mòn như thế này cũng là một chuyện rất khó khăn, gần như cô ấy phải lăn lộn rồi dùng tay chụp lấy tất cả mọi thứ có thể chụp được thì mới có thể theo kịp hai người họ. Đi khoảng hơn mười phút thì Liễu Như Thị dừng lại trước một cái hang động rộng bằng một người ở lưng chừng núi.
“Là ở chỗ này.”
Trong động bị phủ kín bởi một mảng đen dày đặc, một luồng âm khí từ bên trong luồn lách ra ngoài rồi biến mất giữa màn đêm. Liễu Như Thị hơi cúi đầu và tiến vào hang động trước, Lý Lạc Phàm đẩy Bành Tư Di đi chính giữa, còn bản thân cô thì chặn ở phía sau.
Khu vực từ cửa hang vào trong rất hẹp, đi bộ ước chừng khoảng năm sáu phút mới đột nhiên mở ra, đột nhiên Liễu Như Thị dừng chân, rồi ra hiệu cho Lý Lạc Phàm: “Cô đi phía trước đi, tôi sẽ đi cuối.”
Lý Lạc Phàm biết Liễu Như Thị sẽ không ra tay nếu như không cần thiết, Vu Vân Vĩ từng lén lút phỏng đoán với cô rằng Liễu Như Thị có thể giúp cô rèn luyện năng lực của mình nhiều hơn. Lý Lạc Phàm cảm thấy cách nói này có chút buồn cười, thứ nhất cô không phải đồ đệ của ông ta, thứ hai cô cũng chả phải thuộc hạ của ông ta, hà cớ gì mà ông ta lại phải bận tâm đến chứ? Đây không phải là ăn no rửng mỡ hả! Ông ta chỉ cảm thấy Liễu Như Thị chỉ đơn thuần là muốn duy trì tính cách và phong cách lạnh lùng của mình mà thôi, Tiểu La La giao cho người khác giải quyết, gặp Boss thì bản thân mới ra tay, chuyện này nghe có vẻ thì rất là trâu bò.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây