Lý Lạc Phàm vừa cúi đầu rót trà cho chính mình vừa nói: “Các người gạo nấu thành cơm, để gia đình cô ấy không thể không chấp nhận các người. Nói thật, chủ kiến này đối với bọn đàn ông mà nói thì không sao cả, nhưng đối với người con gái khi ấy, quả thực là rất vô trách nhiệm.”
“Đúng vậy, tôi thừa nhận thủ đoạn của mình không đủ quang minh chính đại cũng không đủ quân tử, nhưng khi ấy đó là phương pháp duy nhất mà chúng tôi nghĩ ra. Sau khi chúng tôi kết hôn được nửa năm, Mộng Đồng mang thai, vừa khi đang ăn mừng chúng tôi có được kết tinh tình yêu của mình, cha mẹ cô ấy tìm đến cửa, mang Mộng Đồng trở về.”
“Khi ấy tuy rằng sợ hãi, nhưng trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, chúng tôi đã là vợ chồng danh xứng với thực còn có một đứa trẻ, mặc dù người nhà cô ấy sẽ tức giận, nhưng nể mặt cháu chắt có thể sẽ chấp nhận chúng tôi.” Ngô Mậu Trúc cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Thế nhưng chúng tôi sai rồi, sau khi cha mẹ Mộng Đồng biết chúng tôi đã là vợ chồng, cô ấy lại còn mang thai thì vô cùng tức giận, bọn họ không hề chấp nhận chúng tôi, ngược lại còn cưỡng ép Mộng Đồng vào bệnh viện phá thai, còn tôi thì đón được cha cô ấy tới cùng hai tên lính. Mộng Đồng nằm trong bệnh viện nghe được từ miệng anh trai cô ấy là cha cô ấy đưa người đến bắt tôi, không màng cơ thể suy yếu mà chạy từ bệnh viện đến, vừa đúng bên cạnh mái đình mà chúng tôi gặp nhau. Khi ấy tôi bị trói tay không thể động đậy, Mộng Đồng lao đến muốn hai người đó thả tôi ra, lại bị cha cô ấy cho một cái tát, sau đó cha cô ấy lấy ra một khẩu súng.”
“Tôi cảm thấy trước mắt trống rỗng, đợi khi tỉnh táo lại thấy Mộng Đồng lao vào một người mà gào khóc, tôi muốn giơ tay đỡ cô ấy, nhưng khi khom lưng mới phát hiện người nằm trên đất kia không phải mình sao.”
Bành Tư Di kinh ngạc che miệng, mặc dù cô ấy biết thầy Ngô còn trẻ đã chết, nhưng không ngờ lại bị giết chết ngay trước mặt người yêu của mình, đối với Mộng Đồng mà nói thì phải đau lòng và tuyệt vọng đến mức nào!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây