“Đúng vậy!” Ngô Mậu Trúc nở nụ cười chua xót: “Tôi và cô ấy đã là người quỷ khác biệt, người và quỷ sao có thể có tương lai? Dù cho kiếp trước tôi và cô ấy là phu thê thì cũng là tôi cưỡng ép mà có, xưa nay chưa từng nhận được lời chúc phúc hay công nhận.”
Ngô Mậu Trúc đứng dậy đi đến ranh giới trận pháp, từ đây vừa hay có thể thấy mái đình nơi ông ta và Trương Mộng Đồng lần nữa gặp lại nhau.
“Kiếp trước cô ấy cũng tên Mộng Đồng, là một cô tiểu thư có tiền bạc quyền thế, còn tôi là giáo viên dạy Quốc ngữ tại đại học Đế Đô. Khi tôi biết cô ấy thì cô ấy đang theo học tại trường trung học dành cho nữ sinh, việc học cũng không phải rất bận, buổi chiều rảnh rỗi sẽ gọi lái xe trong nhà đưa cô ấy đến đại học Đế Đô tìm anh trai. Lúc đó tiết Quốc ngữ của anh trai cô ấy vừa hay vào buổi chiều, mà vừa vặn cũng là do tôi dạy, tôi thường xuyên nhìn thấy cô ấy, đôi khi sẽ hỏi cô ấy đôi câu, tuy rằng cô ấy đến dạo chơi, nhưng lại nghe giảng rất nghiêm túc, luôn trả lời rất tốt các câu hỏi tôi đưa ra.”
“Thời gian dần trôi qua, tôi và cô ấy chầm chậm hiểu rõ về nhau, cô ấy thường sẽ mang theo một cuốn sách chuyên ngành đến tìm tôi, tôi pha trà đón cô ấy, mỗi lần nói chuyện đều tốn mấy tiếng đồng hồ. Cô ấy là một cô gái có tư tưởng và quan điểm rất sâu sắc, trò chuyện cùng cô ấy khiến tôi có cảm giác như chạm đến tâm hồn, mà hiển nhiên cô ấy cũng có cảm giác hệt như tôi, chúng tôi không thể kiềm lòng mà bị đối phương thu hút, gần như dành hết tất cả thời gian rảnh rỗi của bản thân cho đối phương. Tôi rất yêu cô ấy, tôi biết cô ấy cũng yêu tôi, nhưng dù như thế, tôi vẫn không dám mở lời bày tỏ, vì tôi biết người nhà cô ấy sẽ không đời nào gả cô ấy cho một tên thầy giáo ất ơ nghèo nàn như tôi.”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Ngô Mậu Trúc lăn xuống mảnh đất dưới chân, một mầm măng phá đất mà lên, lộ ra mầm xanh nho nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây