Bành Tư Di cười khổ một cái: “Mình đi vòng qua nhìn một cái, một nam một nữ ngồi ở bên trong đình, hai người cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, người nam mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, mình suy nghĩ, đang mùa hè anh ta không nóng sao? Bỗng nhiên anh ta quay đầu lại cười một tiếng với mình, vừa nhìn một cái mình lập tức khẳng định anh ta là ma.”
Lý Lạc Phàm suy nghĩ: “Anh ta quay đầu đối mặt với cậu thì cậu mới phát hiện anh ta là ma?”
Bành Tư Di hơi cuống quýt cau mày: “Trời sinh mình có mắt âm dương, mặc dù có anh trai che chắn, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng đã gặp không ít ma quỷ, mà hồn ma tối hôm qua không giống bình thường. Anh ta có dáng người rắn chắc, nước da chỉ hơi nhợt nhạt, khiến anh ta trông ốm yếu nhưng không trắng nhợt giống ma, thậm chí ngay cả âm khí trên người anh ta cũng không thấy được, nếu không phải anh ta quay đầu nhìn mình một cái, mình còn không phát hiện được anh ta là ma.”
Lý Lạc Phàm nhìn cô ấy: “Cậu đối mặt với cái nhìn đó thì phát hiện được gì?”
Bành Tư Di run run một chút: “Bị chất chứa âm khí, anh ta tích tụ tất cả âm khí ở trong con ngươi, nhìn sang một cái giống như một vòng xoáy vậy, sâu không thấy đáy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây