Tào Đại Bảo đờ đẫn đứng một bên đợi mệnh lệnh của Lý Lạc Phàm, hắn ta cũng chỉ là công cụ trong cuộc âm hôn này, bây giờ hắn ta hận không thể quỳ xuống xin Lý Lạc Phàm buông tha cho mình, hắn ta thật sự không dám làm âm hôn nữa.
“Không nhầm đâu, người cần bắt đúng là các người.” Lý Lạc Phàm đi tới trước mặt hai người, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Tôi hỏi các người, có phải các người thu tiền sính lễ của nhà họ Tào hay không ? Hôn sự này có phải các người ấn dấu tay hay không?”
Mẹ Trần vội vàng phủi sạch trách nhiệm: “Đấy là tôi viết thay cho con gái, con gái tôi mới là người gả cho cậu ta.”
“Bây giờ không cần quan tâm là lời của bà mối hay lệnh của cha mẹ, ai thu tiền ai ấn vân tay thì người ấy gả.” Lý Lạc Phàm trừng mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ đen: “Còn ngây ra đó làm gì? Khẩn trương cử hành hôn lễ cho ba người bọn họ đi, bà làm bà mối tiền đã thu rồi còn không chịu làm việc à? Người nhà họ Tào đã đồng ý cho bà công xưởng của họ coi như đền bù việc bà bị trời phạt đấy thôi.”
Vợ chồng nhà họ Tào gấp đến giậm chân, nếu người con trai họ lấy là Trần Hiểu Nhã thì họ còn cam tâm tình nguyện bỏ ra sản nghiệp, dù sao cũng là một cô gái mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, coi như dùng công xưởng mua lại cái mạng của con gái nhà người ta cũng là đáng giá. Hiện tại phải lấy hai vợ chồng già nhà họ Trần thì con trai họ phải làm thế nào đây? Đừng nói tới nhà máy kia là kế sinh nhai của gia đình họ, chỉ tính tới hai vạn tiền sính lễ bỏ ra trước đây bọn họ đã cảm thấy không đáng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây