Trần Hiểu Nhã theo ý của Lý Lạc Phàm để cho họ muốn làm gì thì làm, thậm chí cô ta còn hợp tác nhấc chân lên khi họ giúp cô ta lên kiệu. Sau khi tấm rèm hoa của kiệu được hạ xuống, Trần Hiểu Nhã dè dặt vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ lên, mơ hồ nhìn thấy ai đó đang ngồi bên cạnh mình. Cô ta lo lắng liếc mắt nhìn, thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Lạc Phàm thì thở phào nhẹ nhõm, kéo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ra.
“Lý tổng, hoá ra cô ở đây!” Trần Hiểu Nhã nói với giọng khó nhận ra: “Vừa rồi không nhìn thấy cô, làm tôi sợ muốn chết.”
Khóe miệng Lý Lạc Phàm hơi cong lên, thoải mái dựa vào đệm ghế, cũng hạ giọng nói chuyện với Trần Hiểu Nhã: “Tào Đại Bảo bên ngoài không có năng lực, không có gì đáng lo ngại, đợi đến nơi xem xem người làm phép cho hắn ta có ra ngô ra khoai gì không. Có thể mang hồn phách của Tào Đại Bảo ở cách xa hàng nghìn dặm đến, còn có thể làm cho Tào Đại Bảo kéo hồn cô ra khỏi thể xác ở xa như thế, chắc cũng có vài phần bản lĩnh.”
“Chúng ta nên làm sao bây giờ?” Trần Hiểu Nhã lo lắng: “Bên kia là địa bàn của bọn họ, chúng ta liệu có gặp bất lợi khi không phải chủ nhà không?”
Lý Lạc Phàm bật cười khi nghe thấy từ “chủ nhà”: “Yên tâm, chỉ cần là âm hôn sẽ thuộc sự cai quản của âm phủ, chuyện của âm phủ thì tôi mới là chủ nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây