Tôi và mẹ nó sẽ cùng nó làm quen với thế giới này lại từ đầu, nó còn nhỏ, mọi thứ đều vẫn còn kịp.”
Hai người đang trò chuyện, Phùng Thần Dân đang đứng ở cửa ra vào run rẩy chen vào cuộc nói chuyện của hai người: “Có thể làm được việc này hay không thì để sau này hãy nói? Hình như anh thấy dượng đã bị ngất đi rồi.”
Mã Bác Kim cúi đầu nhìn, ba ông ta đầu đã nghiêng một bên nhắm mắt lại, rất nhiều chỗ trên người đều là máu. Lúc này ông ta mới nhớ tới, trước đó lúc Trịnh Tử Vũ chiếm cứ thân xác của Tiên Bảo để ba mình cầm dao đâm mình, nếu không thì sẽ khống chế thân xác Tiên Bảo đi tự sát. Ba không muốn mất đi cháu nội, nhịn đau tự đâm mình một dao, chảy rất là nhiều máu. Nếu trước đó không bị ngất đi có lẽ đã gắng gượng, hiện tại nhìn thấy sự việc đã xong xuôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngất đi.
Lý Lạc Phàm kinh sợ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi 120 đi!”
***
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây