“Không cần!” Trịnh Tử Vũ từ chối một cách lạnh lùng nói: “Tôi không muốn dính dáng gì đến các người nữa, tiền của ông thì ông hãy giữ lại mà nuôi Tiên Bảo đi.” Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía Lý Lạc Phàm: “Vừa nãy cô nói có thể làm cho tôi một tâm nguyện, chỉ cần nằm trong khả năng của cô?”
Lý Lạc Phàm dương hạ lông mày: “Cậu có tâm nguyện gì?”
Trịnh Tử Vũ giơ một ngón tay ra vừa chỉ vào Tiên Bảo đang ló cái đầu nhỏ ra: “Tôi với cậu ấy dùng chung một thân xác những năm năm, cậu ấy vẫn luôn biết đến sự tồn tại của tôi, cho rằng tôi là anh trai của cậu ấy. Tôi muốn xin cô giúp tôi xóa hết những ký ức liên quan đến tôi đi cho cậu ấy, để tránh cậu ấy ngày nào cũng gọi tôi là anh trai, khiến cho hồn phách tôi ở dưới địa phủ cũng không yên.”
Trong nháy mắt nước mắt của Mã Minh Khuê rơi xuống, nhông kìm lòng được cúi đầu trước Trịnh Tử Vũ, thì thào nói “Cảm ơn”.
Trịnh Tử Vũ hơi mím môi, hừ nhẹ một tiếng: “Ai làm người ấy chịu, tôi không phải loại người giận cá chém thớt, nhưng người mà tôi phải hận thì tôi sẽ mãi mãi không tha thứ.” Hắn ta nhìn về phía Mã Minh Khuê, ánh mắt lóe lên một tia oán hận: “Mã Minh Khuê, tôi đợi ông ở dưới địa phủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây