Phùng Thần Dân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe thấy vẫn rất khó để chấp nhận: “Chẳng lẽ dượng của tôi giết người thật sao?”
“Ồng ấy không giết người, nhưng người này đúng là vì ông ấy mà chết. Đi thôi, tôi đưa các người đi tìm bọn họ!” Lý Lạc Phàm rút ra một tờ giấy vàng, gấp một con hạc giấy rất thuận tay, ngay sau đó nhổ sợi tóc trên đầu Tiên Bảo ra vo lại khẽ niệm một câu chú làm tóc biến thành tro, đổ vào trong miệng con hạc.
Quả nhiên hạc giấy vừa ngửa đầu một cái đã ngậm tro vào trong miệng, sau đó hai cái cánh giấy chợt lóe lên một cái và bay lên!
Phùng Thần Dân: “? ? ? “
“Đây đây đây đây…” Phùng Thần Dân há hốc mồm tay chỉ vào con hạc giấy run rẩy, cái miệng mồm mép leo lẻo thường ngày bây giờ không nói nên lời: “Giấy... Giấy... Giấy...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây