Phùng Thần Dân lắp ba lắp bắp hỏi: “Cô nói không có dấu vết âm khí là có ý gì?”
Lý Lạc Phàm nhìn ông ấy một cái: “Ám chỉ rằng việc này không hề đơn giản chút nào, hồn phách của người trưởng thành này không thể dùng một từ “quỷ” đơn giản là có thể hình dung hết được, khả năng hắn ta căn bản cũng không phải là một con quỷ.”
Phùng Thần Dân trợn tròn mắt, đây không phải là quỷ thì là cái quái gì được chứ? Yêu quái sao?
Không đợi đến lượt ông ấy hỏi, Lý Lạc Phàm đã đi theo cầu thang để lên lầu, Ngô Sơn Huy cũng bám theo, theo kinh nghiệm của ông thì những lúc như này đi càng gần Lý Lạc Phàm thì càng tốt, nếu đi cách xa quá nhỡ xảy ra chuyện gì thì mới thật sự là chuốc lấy phiền phức!
Bên ngoài trời đã tối, phòng khách chỉ có một chiếc bóng đèn để thắp sáng, nhìn có chút u ám. Phùng Thần Dân nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy ngôi nhà ấm áp quen thuộc thường ngày hôm nay lại khiến người ta trở nên sợ hãi, giường như có thứ gì đó từ trong bóng tối chui ra bắt lấy ông ấy vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây