Đúng rồi, tôi hỏi dượng của tôi xem, dượng của tôi là ông nội của Tiên Bảo, lúc đầu em họ tôi có Tiên Bảo là nhờ viên thuốc không biết ông ấy lấy được từ chỗ nào, nói không chừng ông ấy biết chút gì đó.”
Phùng Thần Dân tìm được số điện thoại của dượng trong danh sách cuộc gọi, mấy giây sau điện thoại đã kết nối được, Phùng Thần Dân ấn nút loa ngoài trực tiếp hỏi: “Dượng, chú có quen biết một chàng trai nào ba mươi tuổi, cao hơn một mét tám, dáng dấp rất tốt, trên tai có một cọc cột ngựa, có lẽ là đã chết từ mấy năm trước không?”
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười của Tiên Bảo: “Tất nhiên là ông ta quen tôi rồi, nếu không thì làm sao mà tôi chết được chứ!”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nếu nói mới đây còn có người cảm thấy Ngô Sơn Huy là người quá mê tín, thì bây giờ mấy chữ đơn giản như thế này cũng khiến cho bọn họ phủ định ý nghĩ này một cách triệt để, đứa bé này đúng là con quỷ nghịch ngợm.
Phùng Thần Dân bối rối nhặt chiếc điện thoại từ dưới đất lên, bấm bấm rồi lại gọi đi, lần này người nghe điện thoại là một bà lão, vừa nhấc điện thoại lên nghe bà liền hỏi một câu: “Thần Dân à, dượng đã đến nhà cháu chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây