Mã Bác Kim nhìn thứ đồ trong tay mình, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Ngô Sơn Huy, vừa định nói gì đó lại thấy Ngô Sơn Huy giơ ngón trỏ lên miệng, “suỵt” một tiếng không thể nghe ra. Sau đó chỉ vào túi áo của ông ta, ra hiệu cho ông ta cất cẩn thận.
Mã Bác Kim do dự, đối với ông ta mà nói Tiên Bảo còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, Ngô Sơn Huy đưa cho ông ta thứ này không biết có tổn thương đến Tiên Bảo không. Nhưng những lời vừa nãy Ngô Sơn Huy nói trong phòng lại không ngừng vang vọng trong đầu, thậm chí ông ta còn cảm thấy những gì Ngô Sơn Huy nói là đúng, bởi vì loại cảm giác đột nhiên biến thành một người khác kia thật sự cảm giác như hai linh hồn khác nhau.
Đúng vào lúc ông ta chần chừ do dự, Tiên Bảo lấy kem xong quay người lại, Mã Bác Kim lập tức nhét lá bùa vào trong túi quần, tốc độ nhanh tới mức ông ta cũng không phản ứng lại kịp.
Tiên Bảo cầm kem tung tăng đi tới bên cạnh Mã Bác Kim, ngẩng đầu lên cười khanh khách: “Ba ba về nhà!”
“Ôi, được!” Mã Bác Kim gật đầu ra hiệu với mấy người ngồi trên bàn, sau đó dẫn con trai rời khỏi phòng bao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây