“Được rồi, mau đi thôi!” Vu Vân Vĩ đeo ba lô lên, giục Lý Lạc Phàm: “Chúng ta đã chuẩn bị rất lâu cho hành động lần này. Giờ có thể nghỉ ngơi tử tế rồi.”
Lý Lạc Phàm đáp lời, theo sau Vu Vân Vĩ ra khỏi khu mộ chính, còn không quên gọi Liễu Như Thị: “Cảnh sát Liễu ơi, mau lên.”
Liễu Như Thị liếc qua xung quanh, khẽ nhíu mày, một cảm giác lo âu cứ quẩn quanh trong lòng. Thế nhưng thấy hai người Lý Lạc Phàm đã đi, anh cũng không phát hiện điều khác lạ nên khẽ lắc đầu, theo sau họ rời khỏi.
Ba người đi theo lối mộ quay về mặt đất. Chu Chính Dương kéo ba người khỏi mộ, miệng sùi bọt máu: “Mọi người ở trong đó tận mười mấy tiếng đồng hồ, làm tôi sợ chết đi được.”
“Mười mấy tiếng là nhanh lắm rồi. Nếu không có cảnh sát Liễu và Lạc Phàm thì cả đội chúng ta xuất quân hơn mười ngày cũng chẳng xong nổi nhiệm vụ này!” Vu Vân Vĩ đón Liễu Như Thị và Lý Lạc Phàm lên xe. Trong màn đêm, xe của Sở Đặc Nhiệm rời khỏi cao ốc Thu Minh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây