Bức ảnh cuối cùng là sau khi tòa nhà Thu Minh hoàn thành, cơ bản cũng không có gì khác với hiện tại.
Sau khi xem xong các bức ảnh, Ngô Huy Sơn hồi hộp nhìn Lý Lạc Phàm: ''Thế nào?''
Lý Lạc Phàm thở dài: ''Không biết nói về phong thủy này như thế nào, từ mấy chục năm trước đã không được tốt. Xét về góc độ địa hình, trong một thời gian ngắn nơi này không thể trở thành thế này được, có thể từ ba bốn trăm năm trước đã như vậy. Cũng không biết ai đã xây dựng ngôi mộ này, nhưng tôi chắc chắn người xây mộ và chủ mộ có mối thâm thù đại hận, chôn ông ta ở đây là để trấn trụ ông ta, khiến ông ta suốt đời không thể nào xoay mình được.'' Trương Đức Dũng nghe xong bắt đầu nổi da gà, không kìm được mà rùng mình, cảm giác như điều hòa trong phòng ngày càng lạnh hơn: ''Thật là khốn nạn, chẳng trách âm khí lại nặng như vậy.''
Ngô Sơn Huy có chút nản lòng, đột nhiên ông nhớ đến vừa rồi Lý Lạc Phàm có nói một tin tốt và một tin xấu, tin xấu đã biết rồi, vậy...
''Tin tốt là gì?'' Ngô Sơn Huy háo hức nhìn Lý Lạc Phàm: ''Có phải sau khi âm hồn đó trải qua quá trình đấu tranh, đã rời khỏi đây đi tới âm phủ đầu thai rồi không?''
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây