Lý Lạc Phàm cất cây bút Bạch Ngọc đi, mở túi của Chu Chính Dương ra, lấy tất cả đồ của cậu bỏ vào, lại lấy thêm hai nắm lá bùa to nhét vào túi cậu: ''Đây là quà đáp lễ của tôi, không cần cảm ơn, nếu có vấn đề gì xảy ra có thể gọi cho tôi, bye-bye!''
Trước khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Chu Chính Dương nghe được Lý Lạc Phàm đánh giá chính mình: “Là người tốt nhưng lại nói quá nhiều!” Chu Chính Dương ngơ khác khi bị đẩy ra khỏi phòng làm việc, cho đến khi đứng trong thang máy, đi bộ đến bãi đậu xe vẫn không có phản ứng gì, Vu Vân Vĩ vẫn luôn ngồi trong xe đợi cậu, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của cậu, ông ta đưa tay ra nắm lấy cổ cậu: ''Làm sao vậy?''
''Bùa!'' Đôi mắt Chu Chính Dương ngơ ngác: ''Cô ấy không cần!'' Vu Vân Vĩ nhíu mày, đột nhiên nhận ra: ''Chắc chắn Lý tổng cảm thấy nó quý quá nên xấu hổ không nhận, thực sự là quá khách khí, cậu chỉ cần đặt nó xuống là được rồi.''
Chu Chính Dương nhìn ông ta không nói nên lời, lặng lẽ mở túi, một đống lá bùa lập tức rơi ra.
“Lý Lạc Phàm đưa cho tôi.” Chu Chính Dương nói: ''Cô ấy nói cô ấy không muốn nhận!''
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây