Tuy rằng ông ta không biết chữ, nhưng đây là văn kiện chứng minh nỗi nhục của ông ta đã khắc sâu trong tim.
“Bà tự mình coi đi, kết quả nhỏ máu nghiệm thân ra rồi này, giấy trắng mực đen trên đó viết Trần Ái Long với tôi không có quan hệ huyết thống, nó không phải là con của tôi!” Trần Tứ Hải quăng tài liệu vào mặt Phùng Xuân Hoa, lỗ mũi tức muốn xì khói: “Cũng may là tôi may mắn được chọn làm giám định miễn phí, nếu không chắc bây giờ tôi vẫn còn bị hai mẹ con bà che mắt rồi nhỉ. Phùng Xuân Hoa, bà cũng cả gan lắm, không những ăn vụng sau lưng tôi, còn sinh ra thứ con hoang này!”
Phùng Xuân Hoa thực sự hoảng rồi, bà ta căn bản không biết Trần Tứ Hải và Trần Ái Long đi làm cái gì mà giám định ba con, nếu lúc đó bà ta có mặt, bà ta liều mạng cũng phải ngăn cho bằng được.
“Cái đó hả, thứ đồ đó ai biết có chuẩn không?” Phùng Xuân Hoa hoang mang tìm lý do cho bản thân: “Vả lại ông cũng không biết chữ, nói không chừng là người ta gạt ông thôi!”
Trần Tứ Hải bị Phùng Xuân Hoa chọc cười: “Tôi với người ta không thù không oán, người ta đi gạt một ông già nông thôn để làm cái gì. Chuyện đến nước này bà lại còn không chịu nói thật?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây