Hay là tìm một bác sĩ xem thử cô có bệnh gì đại loại như là ảo thính hay là ảo giác không?”
Lý Lạc Phàm cả mặt ngơ ngác: “Có ý gì?”
“Tôi nói này cô đừng tức giận, tôi cảm thấy cô có biểu hiện đại loại như chứng tâm thần phân liệt. Lúc này điện thoại bật loa ngoài, căn bản là không có người nào nói chuyện, suốt buổi đều là cô tự nói một mình, tôi cũng không dám cắt ngang cô.” Chu Chính Dương càng nói càng không yên tâm, nhích nhích chiếc ghế sang, nỗ lực mà khuyên nhủ: “Tôi nghe nội dung cuộc nói chuyện của cô, có phải xem đầu dây bên kia là Trần Bằng Cương không? Tôi không biết cô và anh ta làm sao quen biết nhau, nhưng tôi hiểu tâm trạng của cô, tôi nhất định sẽ giúp Trần Bằng Cương tìm ra hung thủ giết hại anh ta. Còn cô ấy, cô vẫn còn rất trẻ, bình thường nhìn trạng thái tinh thần cô cũng rất tốt, thỉnh thoảng xuất hiện ảo thính ảo giác cũng không phải bệnh nghiêm trọng, nhất thiết đừng giấu bệnh sợ thầy, đừng để bệnh nhỏ không chữa thành bệnh lớn.”
Lý Lạc Phàm bấy giờ mới phản ứng lại được, lúc nãy nói điện thoại Trần Bằng Cương là trạng thái hồn thể, tiếng của anh ta người bình thường căn bản không nghe thấy, vì vậy Chu Chính Dương mới cho rằng cô đang tự nói tự trả lời.
Lý Lạc Phàm vươn tay vỗ vỗ vai Chu Chính Dương, ý vị thâm trường mà nói: “Chỉ sợ một chút nữa người mà anh cảm thấy tâm thần phân liệt là anh đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây