“Cái gì ? Trần Ái Long không phải là con ruột của ba tôi?” Thanh âm của Trần Bằng Cương phút chốc cao vót, chấn động đến mức đèn pha lê của Đại Bình Tầng* cũng bắt đầu đong đưa, nếu như đây là ban đêm thì đèn tuyệt nhiên sẽ chớp tắt, chính xác là cảnh tượng ma quái.
*thường chỉ các căn hộ rộng từ 200 m3 trở lên, có thể một tầng là một căn hộ, kiến trúc bên trong đầy đủ các chức năng.
Nghĩ đến vấn đề ban nãy Lý Lạc Phàm hỏi, Trần Bằng Cương dường như nghiệm được chân tướng: “Trần Ái Long chắc không phải là con của mẹ tôi và thợ mộc Tào sinh chứ?”
“Anh đoán đúng rồi, đúng là con của hai người bọn họ, tuy nhiên mẹ anh cũng không phải là mẹ ruột của anh.” Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng mà ném xuống một quả bom: “Tôi đã xem tướng mạo bà ấy, mệnh cách bà ấy tuổi trung niên mới có con trai, hơn nữa chỉ có một đứa con trai, căn bản anh không phải do bà ấy sinh ra.”
Thân hồn của Trần Bằng Cương lảo đảo, tất cả mọi chuyện phát sinh từ khi còn nhỏ đến lớn cứ như một thước phim chạy qua trước mắt. Lúc còn rất nhỏ, anh ta lên núi nhặt gỗ khúc, ở nhà chặt củi, buổi sáng đi cắt cỏ cho lợn, bình thường lúc rảnh rỗi còn theo đi trồng hoa màu, sức lao động chỉ bằng một nửa, chỉ vì mẹ nói con trai phải làm việc nhiều, nếu không là phí công nuôi rồi; ở nhà có đồ ăn ngon đều để cho người lớn, bởi vì mẹ nói người lớn là lao động chính của gia đình, phải ăn nhiều, trẻ con ăn thuần chất là lãng phí; năm học cấp hai thành tích học tập của anh ta thực ra vẫn tốt, nhưng mẹ lại nói học hành cũng vô dụng, trong nhà cũng không có tiền để anh ta học đến đại học, chi bằng sớm về nhà kiếm tiền đỡ đần cho gia đình, từ đó anh ta rời bỏ ghế nhà trường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây