Trương Đức Dũng vừa mới nghe thấy cô nói thế thì tinh thần, ý chí ngay lập tức quay trở lại, anh ta nhanh chóng chen thân người vào khoảng trống của khe nứt ở trên bức tường mà đi theo phía sau Lý Lạc Phàm.
Vết nứt trên bức tường này khá hẹp và mảnh, bên trong lại tối tăm, không thể nhìn thấy điểm cuối cùng. Vốn dĩ con người ta thường sẽ cảm thấy sợ hãi khi ở trong bóng tối, đặc biệt hơn nữa là hôm nay họ lại gặp phải những chuyện kỳ quái, quỷ dị như vậy, thần kinh của ba người kia vốn đã căng thẳng, chỉ cần một cử động dù nhỏ nhất thì cũng đều có thể đánh gục được họ ngay tức thì.
Lý Lạc Phàm đi trước dẫn đường trong con đường nhỏ giữa khe nứt, cô sải bước mà không hề có chút sợ hãi. Giám đốc Ngụy run rẩy mà lấy chiếc điện thoại di động ra và bật đèn pin lên, nhưng ánh sáng ấy vô cùng yếu ớt, chỉ vừa mới được chiếu lóe lên, trong chốc lát đã bị bóng tối nuốt chửng một cách nhanh chóng, vốn dĩ nó chẳng có tác dụng gì, mà chỉ càng khiến cho mọi người thêm sợ hãi hơn mà thôi.
Trương Đức Dũng cũng cố gắng thử duỗi tay ra để nắm lấy thứ gì đó, nhưng khi anh ta chạm tay vào bức tường tối đen bên cạnh, trong chốc lát lại lập tức ngơ ngác, ngây ngốc: “Lý… Lý tổng… Tại sao tôi không thể nhìn thấy bức tường này nhưng lại có thể chạm tay vào nó?”
Lý Lạc Phàm chẳng thèm quay đầu lại nhìn mà nói: “Điều này là điều bình thường, con đường mà anh đang đi bây giờ không phải là con đường của con người đi, mà nó là quỷ lộ*.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây