Nghe Trần Hạo nói, Khương Cầm Cầm bịt miệng lại, nước mắt lần nữa chảy xuống.
Lần này, quả thật phải vĩnh biệt anh hai rồi.
Sắc mặt Vũ Nguyệt cũng hoà hoãn lại, ôm bả vai Khương Cầm Cầm, im lặng an ủi.
Trần Hạo nói:
- Kỳ thật cũng không cần khóc, chuyện này đối với anh trai em cũng là chuyện tốt, nhân đạo luân hồi, truyền thừa có thứ tự. Nếu như không có luân hồi, đó mới gọi là thê lương, hồn phi phách tán, vô tung vô ảnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây