Dương Phong đứng ở bên hồ Thiên Ba, lúc này chính là lúc hoàng hôn, trên bầu trời bao phủ một màu vàng yên tĩnh, dãy núi xa xa khoác lên mình ánh chiều tà rực rỡ, những đám mây trắng như sữa bò ở chân trời cũng trở nên đỏ rực như dải lụa đỏ.
Hoàng hôn buông xuống, hồ Thiên Ba tắm mình trong ánh chiều tà, mặt hồ lấp lánh nối liền với bầu trời, lúc đầu còn phân biệt rõ ràng đậm nhạt, càng xa thì nước và trời càng thêm mơ hồ, chỉ còn lại một đường phân chia giữa trời và nước!
- Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc. Nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, trong đầu Dương Phong đột nhiên hiện lên một câu thơ như vậy.
- Ta đúng là quá có tài, tự thưởng cho mình một like!
Dương Phong tự khen mình, quả nhiên là có phong thái của Lão Vương năm xưa bán dưa!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây