“Linh Đan cảnh hai tuổi, Thoát Phàm cảnh một tuổi, Linh Khí cảnh còn chưa đầy tháng…”
Nghe Thiên Khải nói vậy, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Khó trách tất cả bọn họ đều biến thành dáng vẻ bốn năm tuổi!
Không đúng, Bạch Tiểu Xuân chỉ mới Thoát Phàm cảnh tầng một, sao có thể giữ được hình thái bốn tuổi?
Mấy người vội vàng túm Bạch Tiểu Xuân lại, cẩn thận quan sát, nhưng rốt cuộc không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Trên thực tế là Bạch Tiểu Xuân căn bản không hề bị dính mưa từ đám mây bảy màu kia, hắn biến thành như vậy chỉ là do đã cắn một miếng Thường Xuân Huyết Đản Quả mà Tuyết Mạc đưa cho mà thôi.
“Hắc hắc ~ “
“Bốp!”
Bạch Tiểu Xuân tự vả mình một cái, lúc này mới ngừng cười ngây ngô.
Mấy người thấy thế không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ tiểu tử này cũng thật là xui xẻo.
Nhưng mà đúng lúc này, Thiên Cơ Tử cũng ngây ngốc cười.
“Hắc hắc ~ hắc hắc ~ “
Thiên Cơ Tử lập tức tự vả mình một cái để bản thân tỉnh táo lại.
Đám người còn lại thấy vậy đều giật mình.
“Thiên Cơ Tử, ngươi vừa rồi làm sao vậy?”
“Lão đạo cũng không biết, đột nhiên không khống chế được…”
Lời của Thiên Cơ Tử còn chưa dứt, Lãnh Vân Trung đã vội vàng lấy tay che mặt.
“Hắc hắc ~ hắc hắc ~ “
“Bốp!”
Ngay sau đó là Hàn Chạy Chạy, Thiên Khải, Bá Thiên Bá Địa, Đại Kim Nha.
Bọn họ lập tức phản ứng lại, đây là tác dụng phụ của Thường Xuân Huyết Đản Quả!
Sau một phen giải thích, Thiên Khải cũng miễn cưỡng chấp nhận chuyện này là do lão tổ nhà mình cùng Tuyết Mạc gây ra.
Không chấp nhận thì sao? Đánh cũng không lại…
Mặc dù chiến lực của mọi người không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa tu vi còn tăng lên một bậc, nhưng tình huống bây giờ, làm sao ra ngoài gặp người?
Hơn nữa tu sĩ Thiên gia ước chừng hơn hai mươi vạn người, mà số lượng tu sĩ Linh Khí cảnh và Thoát Phàm cảnh bị tụt về hình thái trẻ con đã chiếm chín phần mười…
Hàn Chạy Chạy nhíu mày trầm giọng nói: “Chư vị, chuyện di chứng của Thường Xuân Huyết Đản Quả có thể tạm gác lại, chúng ta bàn sau, trước mắt có một việc rất quan trọng cần thương nghị!”
Thiên Cơ Tử quay đầu nhìn Hàn Chạy Chạy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chúng ta có nên cử người đi mua ít quần áo về không?”
“Ặc…”
“Ha ha ha, lão phu đường đường là tu sĩ Linh Thánh cảnh, mấy bộ quần áo thì đã làm sao!”
Đại Kim Nha cười to vài tiếng, sau đó vung tay lên, bộ quần áo trên người hắn lập tức nổ tung.
Một trận đao quang kiếm ảnh hiện lên, một chiếc váy dài đã được khoác lên người hắn.
Đại Kim Nha…
Mọi người (??)
“Được rồi, chuyện quần áo cứ giao cho lão phu lo liệu.”
Lúc này Tuyết Mạc mới thoát khỏi trạng thái tự luyến, hoàn hồn.
“Mọi người chờ ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, Tuyết Mạc liền biến mất.
Trên không trung Thiên gia, Tuyết Mạc nhìn xuống phía dưới, khắp nơi đều là những đứa trẻ đang bò lồm cồm, bay loạn xạ, miệng thì oa oa khóc, không khỏi giật giật khóe miệng.
Phía sau những đứa trẻ này là các tu sĩ Linh Đan cảnh, Linh Anh cảnh với hình hài hai ba tuổi đang cố gắng vây bắt chúng.
Hơn nữa, đám người này bây giờ người thì không mặc gì, người thì quấn tạm một mảnh vải, chỉ có lác đác vài người là có quần áo tử tế.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuyết Mạc liền muốn quay đầu đi tìm A Bố rồi cao chạy xa bay.
Vừa nghĩ đến A Bố, Tuyết Mạc liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của nó ở phía dưới.
Lúc này, A Bố cũng đang chạy khắp nơi để bắt đám nhóc kia, nhưng nó không phải đang giúp đỡ, mà là sau khi bắt được thì lại tìm chỗ giấu đi.
Thấy vậy, Tuyết Mạc chỉ biết lắc đầu cười khổ, sau đó phất tay ném xuống mấy hạt giống Huyết Đản Quả.
Dây leo Huyết Đản Quả lập tức mọc lên từ mặt đất, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Thiên gia.
“Đa tạ tiền bối.” Các vị trưởng lão Thiên gia vội vàng hành lễ cảm tạ.
“Không cần đa lễ, mọi người mau xử lý việc trước mắt đi, ta đi mua ít quần áo rồi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, Tuyết Mạc liền hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất tại chỗ.
–––––
Vực thẳm, cấm địa.
“Lão Mao, ngươi nói xem lão Mạc đã nghĩ ra cách chưa?”
“Đừng nóng vội, còn hai trăm năm nữa, cho dù lão Mạc có tìm được cách thì cũng phải đợi đến khi vực thẳm mở ra mới có thể đi vào.”
“Nhị Mao, ngươi vẫn chưa tu luyện ra linh lực hệ Thủy sao?”
“Chết tiệt, làm gì dễ dàng như vậy!”
“Nhưng ta cảm thấy chưa chắc đã phải dùng linh lực hệ Thủy, Kim hệ của ta có khi cũng được đấy!”
“Tốt, vậy thì thử xem!”
…
Thành Vấn Thiên, thương hội Hối Thông.
“Vãn bối cung nghênh tiền bối, không biết lần này người cần gì?”
Vài ngày trước, vị chưởng quầy này vừa tiếp một đơn hàng của Tuyết Mạc, lợi nhuận thu được còn nhiều hơn tổng lợi nhuận trăm năm của cả thương hội Hối Thông bọn họ!
Bởi vậy, khi Tuyết Mạc vừa xuất hiện, hắn ta đã kích động như đêm tân hôn vậy…
“Lão phu có việc gấp, không dài dòng nữa, ta cần một trăm vạn bộ quần áo trẻ sơ sinh, mười vạn bộ quần áo trẻ em một tuổi, một vạn bộ hai tuổi, một ngàn bộ ba tuổi, một trăm bộ bốn tuổi và hai mươi bộ năm tuổi!”
“Nhanh chóng chuẩn bị cho ta, tiền không thành vấn đề!”
“Hả!?”
Vị chưởng quầy nghe xong liền ngây người.
Nhiều quần áo trẻ em như vậy, chẳng lẽ vị tiền bối này muốn mở một ngàn nhà trẻ sao?
“Tiền bối, Vấn Thiên thành nhỏ bé của chúng ta không thể nào gom đủ số lượng lớn như vậy trong thời gian ngắn được, ít nhất cũng phải mất hai ngày…”
“Hai ngày?”
Tuyết Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai ngày cũng được, ta đi dạo Đào Nguyên viện xem hoa khôi năm nay đã được chọn ra chưa đã, hai ngày nữa ta sẽ quay lại lấy hàng.”
“Vâng, tiền bối đi thong thả.”
Cấm địa Thiên gia.
“Mọi người đoán xem khi nào thì tiền bối quay lại?”
“Yên tâm, tốc độ của tiền bối xưa nay vẫn luôn rất nhanh!”
Mấy người Thiên Cơ Tử trốn trong lớp áo, chỉ thò mỗi cái đầu ra, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.