Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Chương 157: Mẹ ngươi đã kết hôn chưa?

Chương Trước Chương Tiếp

“Đến rồi!”

Tuyết Mạc cảm nhận được, chủ nhân của giọng hát kia cách đây không xa, hơn nữa đang đến gần khu vực này.

Tuyết Mạc vừa mong chờ vừa hồi hộp.

Dù sao y đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng yêu đương lần nào.

Chủ nhân của giọng hát rõ ràng cũng đã nhìn thấy tòa cung điện xa hoa này, do dự một chút rồi vẫn tò mò bơi đến.

Tuyết Mạc hơi hồi hộp,

Càng lúc mỹ nhân ngư càng đến gần, sóng biển cũng dần dần yên ả.

Một cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn cũng dần dần nổi lên mặt nước.

Ánh mắt chạm nhau, Tuyết Mạc lập tức im lặng.

Đúng là mỹ nhân ngư, không sai.

Nhưng mẹ kiếp, sao lại nhỏ như vậy!

Trông chỉ như đứa trẻ loài người năm tuổi...

Hay là chờ nàng ta mười mấy năm nữa?

Hình như cũng được.

Dù sao ta cũng không vội...

Cùng lúc đó, tại Thâm Hải Uyên.

“Nhị Mao, ngươi nói lão Mạc bây giờ đang làm gì?”

“Còn phải hỏi sao, chắc chắn đã đến Tây Châu thánh địa rồi!”

“Yên tâm đi, ta hiểu lão Mạc, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp chúng ta tìm cách chữa trị bất tường, tuyệt đối sẽ không lãng phí một ngày nào!”

“Ừ, ta cũng tin hắn!”



“Đóa Đóa, ngươi có tỷ tỷ không?”

“Không có.”

“Không có tỷ tỷ, vậy mẫu thân ngươi đâu, người đã kết hôn chưa?”

“Ặc, hình như vẫn chưa ly hôn...”

“Cái gì, bà nội ngươi còn sống không, ông nội ngươi đã qua đời chưa?”

...

Sau vài ngày ở chung , Tuyết Mạc cũng đã quen thân với tiểu mỹ nhân ngư.

Tiểu mỹ nhân ngư thấy Tuyết Mạc không có gì nguy hiểm, cũng dần dần lên bờ.

Giờ còn chơi đùa với A Bố trong linh trì thuộc tính Thủy.

Tiểu mỹ nhân ngư tên là Đóa Đóa, năm nay mới năm tuổi.

Là thật sự mới năm tuổi, chứ không phải tương đương với năm tuổi của loài người...

Đáng tiếc, nàng không có tỷ tỷ, mẫu thân cũng chưa ly hôn.

Theo lời Đóa Đóa, mỹ nhân ngư mười tám tuổi là trưởng thành.

Sau đó các nàng sẽ không lớn lên nữa, dung mạo và cơ thể sẽ mãi duy trì ở tuổi mười tám.

Nói cách khác, Tuyết Mạc chỉ cần đợi mười ba năm nữa là có thể theo đuổi Đóa Đóa rồi.

Nhưng nhìn tiểu nha đầu trước mặt, Tuyết Mạc không biết đến lúc đó mình có xuống tay được không!

Hơn nữa đối phương cũng chưa chắc đã thích lão già như mình...

Nhưng mới có một mỹ nhân ngư đến nhanh như vậy, Tuyết Mạc tin rằng sau này nhất định sẽ còn gặp được nữa!

Cứ như vậy, trong sự mong chờ của Tuyết Mạc, một tháng trôi qua.

Hàn Bào Bào cuối cùng cũng xuất quan.

Nhưng khi hắn định đến cảm tạ Tuyết Mạc, hắn kinh ngạc phát hiện trong linh trì của Tuyết Mạc có một tiểu mỹ nhân ngư đang vui vẻ bơi lội.

Còn Tuyết Mạc thì nằm trên ghế, vẻ mặt chán nản.

“Sao chẳng có ai đến tìm con bé, mấy bà cô dì đâu hết rồi, các ngươi không định ra ngoài tìm con gái nhà mình sao?!”

Vừa nhìn thấy Hàn Bào Bào, Đóa Đóa đã sợ hãi, vội vàng lặn xuống nước.

“Tiền bối, đây là?”

Tuyết Mạc trợn trắng mắt: “Mỹ nhân ngư đấy.”

“Ta biết, nhưng sao lại nhỏ như vậy, nghe nói mỹ nhân ngư trước mười tám tuổi sẽ không rời khỏi cha mẹ...”

Vẻ mặt ấp úng của Hàn Bào Bào như muốn nói, tiền bối, đây không phải là người bắt cóc về đấy chứ?

Tuyết Mạc thấy vậy bực bội nói: “Ta làm sao biết được, con bé tự đến, ngươi muốn hỏi thì đi mà hỏi nó.”

Hàn Bào Bào suy nghĩ một chút rồi quyết định không đến hỏi ngay.

Hắn biết mỹ nhân ngư rất nhát gan, chỉ cần dọa nàng ta một lần, cả đời này nàng ta sẽ không dám đến gần ngươi nữa.

Hắn định đợi vài ngày, làm quen rồi sẽ thử hỏi xem tình hình thế nào.

Hàn Bào Bào trò chuyện với Tuyết Mạc một lúc rồi trở về động phủ của mình.

Sau khi Hàn Bào Bào rời đi, Đóa Đóa cũng từ linh trì đi lên.

Vừa lên bờ, trên người nàng liền xuất hiện một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt.

Đồng thời, đuôi cá cũng biến thành hai cái chân ngắn.

Đóa Đóa một tay ôm A Bố, chạy nhanh đến bên cạnh Tuyết Mạc, hỏi: “Tuyết Mạc gia gia, người vừa nãy là ai vậy? Trông hắn bình thường quá.”

Khóe miệng Tuyết Mạc giật giật, con bé này cũng mê trai đẹp à!

“Hắn tên là Hàn Bào Bào, ta không thân thiết gì với hắn.”

Tuyết Mạc không muốn sau này Hàn Bào Bào làm chuyện xấu lại liên lụy đến mình.

Đóa Đóa rõ ràng cũng không muốn quen biết Hàn Bào Bào, nàng chỉ hơi tò mò, dù sao nàng cũng mới chỉ gặp mỗi Tuyết Mạc là người.

“Tuyết Mạc gia gia, ta đói rồi.”

“Được rồi, ta nướng cá cho ngươi.”

Ở đây là biển cả, ngoài cá ra chẳng có thứ gì khác để ăn.

May mà mỹ nhân ngư từ nhỏ đã ăn cá.

Dù sao ở đây cũng chỉ có cá.

Nhưng các nàng đều ăn sống.

Lúc đầu ăn cá nướng của Tuyết Mạc, Đóa Đóa còn bị tiêu chảy mấy ngày.

Nhưng sau khi quen rồi thì không sao nữa.

Đóa Đóa có một thói quen, mỗi buổi chiều nàng đều bơi ra biển hát.

Tuyết Mạc đã hỏi nàng, nàng nói với Tuyết Mạc rằng nàng cũng không biết tại sao.

Dù sao từ nhỏ mỹ nhân ngư đã bắt đầu ca hát vào lúc hoàng hôn.

Mà đây cũng đã trở thành thói quen của tất cả mỹ nhân ngư.

Giọng hát của Đóa Đóa rất trong trẻo, cũng rất êm tai.

Nhưng Tuyết Mạc không hiểu một chữ nào trong lời bài hát, ngay cả Đóa Đóa cũng không hiểu.

Dù sao mẫu thân nàng cũng hát như vậy, nàng liền học theo.

Đợi đến khi Đóa Đóa từ biển trở về, mặt trời cũng đã hoàn toàn biến mất dưới đường chân trời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)