Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Chương 154: Tình ái hải tinh hải chi lệ

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng mà Tuyết Mạc quên mất một điểm.

Hắn là một kẻ mù đường.

Thật ra cũng không phải là mù đường, hắn vẫn nhớ đường, nhưng trên biển rộng mênh mông này căn bản không có đường!

Cho nên hắn rất may mắn lạc đường, lạc lối ở trong biển rộng mênh mông này.

Lần trước hắn bay cũng không nhanh, cũng chỉ dùng hai năm để đến Đông Châu.

Nhưng lần này tốc độ của Tuyết Mạc nhanh hơn rất nhiều, dựa theo hắn đoán chừng, hắn hẳn là ba tháng là đến nơi rồi.

Nhưng bay trọn vẹn nửa năm, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng Đông Châu, thậm chí ngay cả lục địa hắn cũng không nhìn thấy.

“Mẹ kiếp, sớm biết vậy đã mua la bàn rồi.”

Nhìn biển rộng mênh mông, trong lúc nhất thời Tuyết Mạc không biết làm sao mới tốt.

Đúng lúc này, trong tay áo Tuyết Mạc, A Bố bò ra.

“A Bố, A Bố.” A Bố chỉ vào một hướng hưng phấn hô.

Hai mắt Tuyết Mạc lập tức tỏa sáng.

“Hảo tiểu tử, ta không uổng công thương ngươi!”

Tuyết Mạc xoa đầu A Bố, lúc này liền hướng phương hướng A Bố chỉ dẫn bay đi.

Một ngày sau, Tuyết Mạc vẻ mặt đen sì nhìn một khối gỗ mục trên mặt biển, lúc này A Bố đang hưng phấn nhảy ở phía trên.

“A Bố, A Bố.”

Tuyết Mạc xác định, tên nhóc này vẫn là A Bố ngu ngốc kia.

Cứ như vậy, Tuyết Mạc dưới sự chỉ dẫn của A Bố lại tiếp tục du đãng hai tháng, hai tháng này hắn cũng không phụ kỳ vọng nhặt được một đống gỗ mục.

Đương nhiên, Tuyết Mạc cũng biết những cây gỗ này không đơn giản.

Dù sao linh khí bình thường ném vào trong biển cũng chỉ nửa giờ sẽ bị ăn mòn sạch sẽ.

Nhưng ta không phải đến để tầm bảo!

Ta thì không sao cả, nhưng lão Phùng và Đông Thần vẫn đang chờ...

Ngay khi Tuyết Mạc đang tự hỏi có nên đốt khô vùng biển này hay không, một trận tiếng đánh nhau đưa tới chú ý của hắn.

“Là tu sĩ, đi!”

Tuyết Mạc một phát tóm lấy A Bố nhét vào trong tay áo liền bay thẳng đến phương hướng âm thanh truyền đến.

Rất nhanh Tuyết Mạc đã nhìn thấy một đạo thân ảnh quanh thân bao phủ lôi đình đang cùng một đầu Hải Thú Linh Thần cảnh đánh có qua có lại.

Đối phương cũng trước tiên nhìn thấy Tuyết Mạc cực tốc bay tới.

“Ồ, là ngươi đấy à!”

“Móa, tiền bối, đừng nhìn nữa, mau tới hỗ trợ đi!”

Người này không phải ai khác, chính là Hàn Bào Bôn đã từng cùng Tuyết Mạc tiến vào bí cảnh tổ đội.

Mẹ nó, Tuyết Mạc hiện tại vô cùng hoài nghi, chính là tai ách chi thể của tên nhóc này làm hại mình bị lạc ở trên biển rộng này.

Hắn đã nói lúc xuất phát nghe thấy trong biển rộng có người đang kêu gọi hắn mà.

Thì ra không phải ảo giác!

Mắt thấy Tuyết Mạc còn chưa ra tay, Hàn Bào Bôn đành phải hô: “Tiền bối, ta có tin tức của Phản Lão Hoàn Đồng!”

“Mẹ kiếp, ngươi sao không nói sớm!”

“Địa Thứ!”

“Trong biển lấy đâu ra đất ~ “

“Ầm ~ “

Một ngọn núi khổng lồ từ đáy biển nhô ra, trực tiếp đâm thủng bụng con hải thú đối diện Hàn Bào Bôn, hất văng nó lên trời.

Nhìn hòn đảo nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, Hàn Bào Bôn lập tức rơi vào trầm mặc.

Nơi này vốn không có đảo, nhưng hắn tới, vì thế nơi này liền có...

Tuyết Mạc cười nhạt một tiếng, ý niệm chuyển động, một cái bàn đá cùng hai cái ghế đá liền chậm rãi thành hình.

“Tiểu hữu, đến đây, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, ta rất hứng thú với tin tức Phản Lão Hoàn Đồng mà ngươi vừa nói.”

Hàn Bào Bôn hiểu rõ, nếu hôm nay không cho Tuyết Mạc một cái công đạo, e rằng mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Nhìn con hải thú vẫn còn giãy giụa trên bầu trời, Hàn Bào Bôn không khỏi hít sâu một hơi, hắn cũng không muốn bị đâm vào một ngọn núi khác.

Dù sao đồ chơi của Tuyết Mạc cũng quá thô, hắn cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình không chịu nổi!

Hàn Bào Bôn trước tiên chắp tay với Tuyết Mạc, lúc này mới ngồi xuống chậm rãi giải thích.

Tên nhóc này thật đúng là không lừa gạt Tuyết Mạc, hắn thật sự biết một ít tin tức về Phản Lão Hoàn Đồng.

Nhưng mà những công pháp trú nhan cơ bản kia Tuyết Mạc đã trực tiếp bỏ qua, hắn thử qua rồi, căn bản không có tác dụng.

Theo như lời Hàn Bào Bôn, mục đích lần này của hắn là đi tới biển Tình Yêu tìm kiếm Tinh Hải Chi Lệ, mà Tinh Hải Chi Lệ này có công hiệu Phản Lão Hoàn Đồng.

Mà nguyên nhân hắn tìm kiếm Tinh Hải Chi Lệ là vì hắn bị thương, hơn nữa còn là đạo thương.

Tuyết Mạc có thể cảm giác được trên người Hàn Bào Bôn có thương tích, lại không ngờ tên nhóc này mới Linh Anh cảnh tầng chín vậy mà đã tiếp xúc đến đạo.

“Tiểu hữu, ngươi cần Tinh Hải Chi Lệ, ta cũng cần, đến lúc đó chẳng lẽ ngươi định đánh nhau với ta sao?”

“Tiền bối, Tinh Hải Chi Lệ cũng không phải là một vật phẩm, nó có thể rất ít, cũng có thể rất nhiều, mà Tinh Hải Chi Lệ mà người nào đó có được cũng chỉ có thể tự mình sử dụng, người khác cướp đi cũng vô dụng...”

Tuyết Mạc còn muốn hỏi thêm, nhưng Hàn Bào Bôn lại có chút ấp úng không nói.

Hàn Bào Bôn chỉ nói cho Tuyết Mạc biết, đến lúc đó hắn tự nhiên sẽ biết.

Vị trí của hai người cách biển Tình Yêu không xa, chỉ mất năm ngày đã đến vùng biển này.

Điều khiến Tuyết Mạc ngoài ý muốn chính là, vùng biển này nước biển cũng không sâu, hơn nữa còn có không ít hòn đảo nhỏ được hình thành từ san hô tụ tập.

“Tiền bối, chúng ta đã đến.”

Tuyết Mạc nghe vậy gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)