Hệ Thống Cho Ta Trường Sinh, Lại Quên Ban Ta Bất Lão

Chương 121: Bạch nguyệt nhập cuộc

Chương Trước Chương Tiếp

Kim Liên nói xong liền kéo Bạch Nguyệt đi về phía Tuyết phủ.

“Không phải, ý của ta là, ta là một người ngoài...”

“Người ngoài gì chứ, chúng ta là hảo tỷ muội...”

Kim Liên không nhìn thấy, Bạch Nguyệt phía sau nàng khẽ nhếch miệng lên nở một nụ cười khác thường.

Bạch Nguyệt cũng không nhìn thấy Kim Liên phía trước nàng cũng nở một nụ cười quỷ dị.

Rất nhanh hai người đã đi tới cửa Tuyết phủ.

Bạch Nguyệt nhìn tòa phủ đệ trước mặt, hít sâu một hơi.

Nàng biết, cuộc đời kế tiếp có thuận lợi hay không liền xem biểu hiện hôm nay.

Mà nàng không biết là, bước vào nơi này, cuộc đời của nàng cũng đã được định sẵn.

Khi Kim Liên chậm rãi đẩy cánh cửa lớn ra, Bạch Nguyệt không chần chờ đi theo Kim Liên vào.

Trong đình viện, hai vị lão giả tiên phong đạo cốt đang đánh cờ.

Hai người bọn họ mặc một bộ trường bào màu trắng, dáng người phiêu dật, phảng phất như tiên nhân.

Họ ngồi trước bàn đá dưới một gốc cây tùng cổ thụ, quân cờ trên bàn cờ đan xen lẫn nhau.

Một trong hai vị lão giả cầm quân trắng, ông trầm tư một lát, nhẹ nhàng đặt xuống một quân cờ, động tác ưu nhã tự nhiên, vị lão giả còn lại thì nhìn chằm chằm bàn cờ, như có điều suy nghĩ.

Gió nhẹ thoảng qua, tiếng thông reo vi vu, hai vị lão giả hoàn toàn không bị quấy nhiễu, chuyên chú vào ván cờ.

Vẻ mặt của họ lúc thì ngưng trọng, lúc thì nhẹ nhõm, phảng phất ở trong không gian nhỏ hẹp này, họ đã quên mất mọi phiền não của thế tục.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ván cờ đi vào giai đoạn then chốt.

Ánh mắt hai vị lão giả càng thêm sắc bén, mỗi một nước cờ đều ẩn chứa huyền cơ. Cuối cùng, một vị lão giả nở nụ cười, ông ta nhẹ nhàng đặt xuống một quân cờ, phân định thắng bại.

Thắng bại đã rõ, hai vị lão giả nhìn nhau cười, giống như sự ăn ý giữa những người bạn cũ.

Họ đứng dậy, chậm rãi rời khỏi bàn cờ, dường như ván cờ vừa rồi chỉ là một cuộc trò chuyện với thiên nhiên.

Nhìn hai vị lão giả đứng dậy, nhịp tim của Bạch Nguyệt không khỏi tăng nhanh.

Đại tu sĩ là thế nào, đây mới đúng là đại tu sĩ!

So với những kẻ nàng từng gặp trước kia, hai vị lão giả trước mặt mới xứng đáng được gọi là đại năng!

Nếu có thể thành công quyến rũ được đệ tử của vị tiền bối này...

Chỉ cần nghĩ đến thôi, Bạch Nguyệt đã cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Đúng lúc này, vị lão giả có dung mạo tuấn tú nhất nhìn về phía Bạch Nguyệt, mỉm cười nói: “Vị tiểu hữu này, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Bạch Nguyệt nghe vậy vội vàng chắp tay thi lễ: “Tiền bối còn nhớ ta sao?”

Tuyết Mạc gật đầu cười nói: “Đêm đó ta lầm tưởng tiểu hữu là một hậu bối trong tộc, nên chỉ gặp thoáng qua một chút.”

Bạch Nguyệt nghe vậy mới chợt hiểu, nàng còn đang nghi ngờ tại sao đêm đó Tuyết Mạc lại nhìn về phía mình, thì ra là vì nguyên nhân này.

Không đợi hai người tiếp tục trò chuyện, Kim Liên đã vội vàng kéo Bạch Nguyệt chạy về phía hậu viện.

“Tuyết tiền bối, sư phụ, chúng con đi tìm Đông Môn sư huynh chơi một lát.”

Thiên Cơ Tử có chút đau đầu, đưa tay xoa trán nhìn về phía bóng lưng Kim Liên và Bạch Nguyệt: “Nha đầu này, chẳng có chút quy củ nào cả.”

Tuyết Mạc cười nói: “Con gái mà, hoạt bát một chút cũng tốt.”

Nhìn Kim Liên phía trước, cùng với những lời đối thoại của hai vị tiền bối cao nhân phía sau, trong lòng Bạch Nguyệt không khỏi dâng lên một tia ghen tị.

Đều là tạp linh căn, thiếu nữ trước mắt lại có thể thuận buồm xuôi gió, còn nàng thì phải chật vật ở Tu Tiên giới nhiều năm như vậy.

Dưới sự lôi kéo của Kim Liên, hai người rất nhanh đã đến hậu viện.

Trong sân, một nam tử trẻ tuổi đang cúi đầu viết cái gì đó.

“Đông Môn sư huynh!”

Tiếng hô lớn của Kim Liên khiến nam tử giật mình, bút lông trong tay suýt nữa rơi xuống.

Nam tử trẻ tuổi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Kim Liên và Bạch Nguyệt, trên mặt lập tức hiện lên một ráng đỏ ửng.

Bạch Nguyệt nhìn Đông Môn Khánh trước mặt, không khỏi âm thầm gật đầu.

Trong số những tu sĩ nàng từng gặp, dung mạo của Đông Môn Khánh tuyệt đối được coi là thượng thừa.

Hơn nữa, khi nhìn thấy hai người bọn họ, hắn liền đỏ mặt, chứng tỏ người này kinh nghiệm sống chưa nhiều , chắc chắn rất ít tiếp xúc với nữ nhân.

Đối với loại tiểu nam nhân thuần tình này, Bạch Nguyệt tự tin có mười phần nắm chắc có thể dễ dàng thu phục hắn!

“Kim, Kim sư muội, Nhan, Nhan sư muội.”

Đông Môn Khánh dường như có chút căng thẳng, hơn nữa còn nhận nhầm Bạch Nguyệt thành Nhan Như Ngọc.

Bạch Nguyệt vừa định giải thích, Kim Liên ở bên cạnh đã nhanh chóng kéo Bạch Nguyệt lại, nhìn về phía Đông Môn Khánh nói: “Đông Môn sư huynh, sư tỷ ta lần này tới là để tìm huynh thực hiện hôn ước.”

“Sư phụ ta và Tuyết tiền bối đã nói, hai người họ có việc cần xử lý, bảo huynh bây giờ phải bái đường thành thân với sư tỷ ta.”

Kim Liên nói xong liền nháy mắt với Bạch Nguyệt, ý bảo nàng ta trêu chọc Đông Môn Khánh một chút.

Thế nhưng lúc này trong đầu Bạch Nguyệt lại toàn là chuyện hôn ước trong miệng Kim Liên.

Đông Môn Khánh có hôn ước? Hơn nữa còn là với Nhan Như Ngọc?

Sự xuất hiện của hôn ước này lại một lần nữa phá vỡ kế hoạch mà nàng vừa mới vạch ra.

Nhưng nàng không hề nản lòng, nàng tin rằng, chỉ cần cuốc chim tốt, không có góc tường nào không đào được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)