Tây Môn Quảng tuy rằng người tàn nhẫn ít nói, nhưng hắn vẫn tương đối cẩn thận.
Sau khi nói lời hung ác với Tuyết Mạc xong, hắn liền phái người dùng số tiền lớn tìm tới mấy cao thủ.
Hơn nữa những cao thủ này đã được sắp xếp ở bên giường của hắn!
Hoàn toàn ngăn chặn nguy cơ hung thủ lén lút tiến vào đánh lén hắn!
Về phần xấu hổ ư, dù sao hắn không xấu hổ là được rồi!
“Chư vị chỉ cần bảo vệ ta đêm nay không thấy máu, bổn thiếu gia lập tức dâng lên trăm lượng hoàng kim!”
Mấy đại cao thủ nghe vậy vội vàng vỗ ngực vang lên tiếng bồm bộp.
Tuyết Mạc thấy thế không khỏi cười lắc đầu.
Đừng nói Tây Môn Quảng tìm mấy võ giả phàm tục, cho dù tìm được mấy tu sĩ, đêm nay hắn cũng trốn không thoát tai ương đổ máu!
Nhưng mà ngay tại thời điểm Tuyết Mạc chuẩn bị xuất thủ, sắc mặt của hắn trong nháy mắt liền biến đổi.
Viên gạch chuẩn bị dùng để tạo ra tai ương huyết quang cũng bị Tuyết Mạc ném ra ngoài.
“Chẳng lẽ lão phu thật sự có thiên phú đoán mệnh?”
Trong phòng, Tây Môn Quảng đang đại chiến với hai nữ tử của Kim Nguyệt Lâu.
Hai nữ tử mặc dù kiến thức rộng rãi, nhưng bị mấy người đứng ở bên giường xem cuộc chiến cũng là lần đầu tiên trải qua.
Đúng lúc này, một vệt đỏ bừng hiện ra.
Tây Môn Quảng lập tức trừng lớn hai mắt, trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.
Nữ tử lập tức luống cuống, vội vàng giải thích nói: “Ta, kỳ nguyệt của ta rõ ràng hẳn là ngày mai mới tới...”
Tây Môn Quảng khẽ nhíu mày, nhưng mà còn chưa kịp nói gì, một võ giả đã trầm giọng nói: “Tây Môn công tử, chuyện này tính thế nào?”
Tây Môn Quảng há to miệng, nhất thời hắn cũng không biết nói gì.
Đám võ giả thấy thế không vui, được lắm, ngươi để bọn ta đến xem trò vui coi như xong, còn lấy danh nghĩa trăm lượng hoàng kim đến trêu chọc bọn ta, thật sự coi bọn ta là ăn chay sao?
Một võ giả tính khí nóng nảy còn không đợi Tây Môn Quảng giải thích, đã đấm thẳng vào mũi Tây Môn Quảng một cái.
Máu mũi Tây Môn Quảng lập tức chảy ra.
Sau đó trong phòng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt hơn.
Bên ngoài gian phòng, tiểu đồng đi ngang qua nghe thấy không khỏi lắc đầu.
“Tây Môn công tử vẫn ham chơi như vậy!”
...
Bầu trời sau bình minh, dần dần hiện lên sắc trắng bạc.
Trên đường chân trời xa xôi, xuất hiện một đạo hào quang yếu ớt, tựa như một dải lụa màu vàng, chậm rãi kéo ra màn trời.
Theo mặt trời mọc lên, ánh sáng càng ngày càng chói mắt, toàn bộ thế giới đều được chiếu sáng.
Tuyết phủ.
Tuyết Mạc vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh bàn đá.
Thiên Cơ Tử đang dạy Kim Liên cùng Nhan Phượng Kiều một ít pháp thuật đơn giản.
Theo cánh cửa lớn của Tuyết phủ bị gõ vang, Tuyết Mạc cười nhạt một tiếng.
Người tới chính là Tây Môn Quảng.
Lúc này hắn chẳng những mặt mũi bầm dập, ngay cả đi đường cũng khập khiễng.
Nhìn thấy Tuyết Mạc, Tây Môn Quảng liền “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Cao nhân, tiểu tử có mắt không thấy Thái Sơn, mong rằng cao nhân cứu ta! Hu hu hu ~ “
Sau đó Tây Môn Quảng kể lại tỉ mỉ chuyện tối hôm qua cho Tuyết Mạc nghe.
Thiên Cơ Tử ở một bên nghe được khóe miệng giật giật.
May mà Kim Liên và Nhan Phượng Kiều đều tiến vào trạng thái tu luyện.
Thiên Cơ Tử có chút tò mò nhìn Tuyết Mạc, hắn không nghĩ tới Tuyết Mạc lại biết thuật toán.
Bất quá nghĩ nghĩ Thiên Cơ Tử cũng liền thấy bình thường, dù sao Tuyết Mạc có tu vi cao như vậy, biết một ít thuật toán cũng không có gì lạ.
Tuyết Mạc biết thuật toán sao?
Biết, chính là học từ chỗ lão Phùng.
Cũng chỉ biết một chiêu!
Cái gọi là nhất chiêu thành danh thiên hạ.
Đương nhiên, chuyện tối hôm qua hoàn toàn là trùng hợp, dù sao Tuyết Mạc cũng đã chuẩn bị xong viên gạch.
Nhìn Tây Môn Quảng khóc lóc thảm thiết, Tuyết Mạc vừa cười vừa nói: “Tiểu hữu, lão phu tự nhiên có thể giúp ngươi, bất quá trước lúc này, lão phu có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Tây Môn Quảng vội vàng gật đầu nói: “Cao nhân xin cứ hỏi.”
“Kỹ thuật quyến rũ nữ nhân của ngươi như thế nào?”
“A?!”
––––
Kim Nguyệt Lâu.
“Ồ, ngươi nói Tuyết đại gia à, hắn ở Tây thành, chỉ có một tòa Tuyết phủ rất dễ tìm.”
“Cô nương, chẳng lẽ ngươi cũng là cháu gái nuôi của Tuyết đại gia sao?”
Khóe miệng Bạch Nguyệt giật giật, nhưng nàng cũng không phản bác, sau khi lấy mấy đồng tiền ra đưa cho tiểu đồng, nàng lại tìm hiểu được rất nhiều tin tức hữu dụng.
“Mọi người đều gọi hắn là Tuyết đại gia.”
“Tuyết đại gia rất có tiền, cực kỳ có tiền.”
“Khác, không có gì nữa!”
“Ồ, không đúng, còn nữa, thân thể hắn cực kỳ cường tráng! Mỗi lần đều có thể chơi với hoa khôi cả đêm!”
Bạch Nguyệt nhìn tiểu đồng hỏi: “Ta có thể gặp hoa khôi tối hôm qua hầu hạ Tuyết đại gia không?”
Tiểu đồng nghe vậy lắc đầu nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, Tuyết đại gia rất có tiền, mỗi lần hắn điểm hoa khôi đều chuộc thân, hoa khôi tối hôm qua trời chưa sáng đã được chuộc thân đi rồi, hôm nay còn chưa chọn ra người mới.”
Bạch Nguyệt nghe vậy gật đầu, sau đó điểm một ngón tay lên trán tiểu đồng, thuận tay lấy lại mấy đồng tiền vừa mới thưởng cho tiểu đồng.
Đợi đến khi Bạch Nguyệt rời đi, tiểu đồng mới dần dần tỉnh táo lại.
“Ồ, sao ta lại ở đây?”
...
Tuyết Mạc vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Bạch Nguyệt.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt đi về phía chỗ ở của mình, Tuyết Mạc không khỏi có chút tò mò.