Yết hầu của Trương Nguyên Trung cuộn lên một cái, cuối cùng hắn nuốt nước bọt gần như đã chảy ra ngoài.
Thì ra chênh lệch giữa người và người lại lớn như vậy, những thứ quý giá đối với mình còn không bằng bắp cải trong tay người khác.
“Những đồ vật như này quá nhiều rồi, giá cả ta không quyết định được, ta cần liên hệ với những thủ trưởng.” Trương Nguyên Trung mở miệng nói.
“Đi thôi, nhớ rằng ngay từ bây giờ tiện thể thu luôn kim tệ của binh lính, tránh cho đến lúc cần lại không lấy ra được, lãng phí nửa ngày.” Lâm Tử Lạc mở miệng nói.
Làm sao có thể, trong quân đội của ta hiện tại đang có hơn năm trăm nghìn đồng vàng… Trương Nguyên Trung đột nhiên tỉnh ngộ, hình như năm trăm nghìn đồng vàng này thật sự không đủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây