Hệ Thống Ăn Dưa Của Sủng Phi

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Những món còn lại cũng khỏi phải bàn, tôm hoàng kim xốp giòn, thịt cua nhồi thơm béo…

Đồ ăn hôm nay, không có món nào là không làm người ta thích thú, quả nhiên hôm nay đến đây không phí mà!

Chu quý phi, Ninh phi, Đoan phi ngồi ở phía trước, người thì tranh nhau nói ngọt với Thái Hậu, người thì kính rượu với hoàng đế, Lệ tần và Vương chiêu nghi còn nhiệt tình xin hiến nhạc hiến vũ, người sau nối tiếp người trước khiến cho không khí trong buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có mình nàng trốn trong góc phè phỡn ăn uống.

Nàng hoàn toàn không chú ý tới, tâm tư của hoàng đế – người đang là tiêu điểm của toàn trường – lúc này đều dồn lên người nàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Xu: Sợ quá, ăn miếng lấy sức bình tĩnh lại.

Vị hoàng đế nào đó: Chẳng lẽ trẫm còn không quan trọng bằng mấy món đồ ăn kia?

Yến Xu: Đại ca, anh là ai dị?

Vị hoàng đế nào đó: …

Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Lan phát hiện có người biết được bí mật của hắn.

Hắn giương mắt nhìn về phía cô gái mờ nhạt đang ngồi trong góc kia.

Rốt cuộc nàng ấy là ai?

Không lâu sau, các phi tần lập tức phát hiện dường như ánh mắt của hoàng đế cứ luôn nhìn về một hướng.

Bọn họ men theo ánh mắt nhìn sang, thấy đó là một bàn tiệc gần cửa điện, ở đó có hai cô gái đang ngồi, một người ăn mặc mộc mạc hệt như cung nữ, một một người lại ăn vận trang điểm lộng lẫy không thua kém gì đám người Chu quý phi và Ninh phi.

Mọi người bắt đầu âm thầm suy đoán.

Nhẫn Đông cũng nhỏ giọng nói với Yến Xu: “Chủ tử ơi, em thấy hình như bệ hạ cứ nhìn về hướng ngài hay sao ấy?”

Yến Xu hoàn toàn không để trong lòng, chỉ thuận miệng nói: “Chắc không phải đâu, nhiều khi là nhìn Trương tài nhân đó chứ, nàng ta nổi bật quá còn gì!”

Nói xong, nàng lập tức nếm thử món cá chua Tây Hồ vừa bưng lên, chu choa, thịt cá non mềm chua ngọt, hơn nữa còn thấm vào chút mùi cua thơm phức, quả nhiên không phải tầm thường.

Giọng nói của hai người truyền vào tai Trương tài nhân đang ngồi kế bên, khiến cho trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.

Từ khi Thái Hậu bước vào, hoàng đế cứ luôn cố ý vô tình nhìn về nơi này, nàng ta cảm thấy ắt hẳn là cách ăn diện của mình hôm nay đã có hiệu quả.

Loại gấm lụa ngàn lượng vàng một thước, cùng với cây trâm đá quý vạn lượng vàng một cây này quả nhiên giống như cây bút vẽ thêm mắt cho rồng.

Có điều khoảng cách vẫn có hơi xa, nàng ta phải nghĩ biện pháp khiến hoàng đế nhớ kỹ mình mới được, tuyệt đối không thể để lỡ cơ hội tốt như thế này.

Vì thế, Trương tài nhân sai cung nữ Xuân Nga bên người mang một cây đàn tỳ bà tới, nàng ta ôm lấy nó đi đến trong điện, mở miệng nói: “Vì để cảnh đẹp ngày lành hôm nay càng có giá trị, thần thiếp nguyện hiến một khúc ca cho bệ hạ và Thái Hậu, mong hai vị phúc trạch an khang.”

Không cần phải nói, cây tỳ bà kia của Trương tài nhân còn được khảm xà cừ và đá quý, kết hợp với cách ăn diện hôm nay của nàng ta, quả thật là đẹp càng thêm đẹp.

Đám người Chu quý phi, Ninh phi, Lệ tần đều ghen ghét đến mức hai mắt bốc lửa, trong lòng vang lên đủ loại nguyền rủa.

Vũ Văn Lan thất thần nói: “Cho phép.”

Cung nhân vội mang ghế tròn tới, Trương tài nhân ôm đàn ngồi xuống, cong ngón tay gảy đàn, dùng ngón giọng lanh lảnh cất tiếng ca.

“Một gốc trúc tía thẳng tắp, ta đưa chàng làm một chiếc tiêu…”

Không nghe không biết, thì ra Trương tài nhân vừa đàn vừa hát một bài nhạc Giang Nam, giai điệu uyển chuyển, ca từ mềm mại yểu điệu, hơn nữa còn dùng cách hát nói của Tô Châu, thực sự khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Một khúc ca chấm dứt, mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Thái Hậu còn cố ý hỏi: “Ngươi là người Giang Nam à?”

Tổng quản Tư Lễ Giám Hồ An đứng bên cạnh vội giới thiệu: “Khởi bẩm Thái Hậu, cha của Trương tài nhân là người giám sát hàng dệt may ở Kinh Phủ, cả nhà bọn họ đều là người kinh thành chính gốc đấy ạ.”

Trương tài nhân cũng cười nói: “Thần thiếp nghe nói Thái Hậu thích đàn từ (văn nghệ) của Tô Châu, cho nên cố ý học một hai bài, hát không tốt lắm, khiến ngài chê cười rồi.”

Thái Hậu gật đầu: “Có tâm lắm.”

Bà ta vừa nói vừa nhìn trộm sang hoàng đế, lại thấy hắn chỉ thong dong nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sắc mặt không hề có chút gợn sóng.

Bỗng nhiên, Ninh phi quay sang bắt chuyện với Lệ tần: “Khúc ca này đúng là rất dễ nghe, có điều ca từ có hơi khó hiểu. Đúng rồi, quê quán của Lệ tần là ở Giang Nam mà, mau giải thích cho mọi người về ý nghĩa của khúc ca ban nãy đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 76%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)