Yến Xu hoảng sợ, chẳng lẽ do bị nàng đè lên nên mới thế?
“Thần… thần thiếp không cố ý, chúng ta có cần mời thái y đến không ạ?”
Chậc, miệng vết thương nhỏ như thế này sao còn chưa lành nữa? Nhìn vóc dáng của hoàng đế cường tráng lắm mà, đừng nói là yếu ớt như vậy nha?
Vũ Văn Lan: “…”
Giờ còn trách ngược hắn cơ đấy.
Vũ Văn Lan liếc nàng một cái, nói: “Kêu Phú Hải vào đây.”
Yến Xu vâng một tiếng, nhưng khi chuẩn bị xuống giường thì lại bị hắn gọi lại: “Khoan đã.”
Vũ Văn Lan nhìn nàng, chỉ thấy vạt áo nàng bị nới lỏng, tóc mai hơi rối, gò má ửng hồng…
Dáng vẻ này, sao có thể cho người khác thấy được?
“Đợi ở sau màn đi.”
Nói xong, hắn tự mình xuống giường đi đến cạnh cửa gọi người.
Lúc này, tổng quản ngự tiền Phú Hải đang đứng ở mái hiên chờ, trong lòng cảm thán khó được một hôm bệ hạ nghĩ thông suốt, lần này hẳn là sẽ củi khô lửa bốc, ầm ĩ đến nửa đêm đây.
Ai biết đột nhiên lại nghe có người gọi tên ông ấy từ trong phòng.
Phú Hải vội vàng “vâng” một tiếng sau đó đi vào trong điện, trong lòng còn đang buồn bực sao mới có tí mà đã xong rồi?
Chờ đến khi bước vào trong điện, ông ấy thấy không khí trong điện cực kỳ ái muội. Hoàng đế đứng đó, vạt áo hơi xộc xệch, tóc đen hơi rối, mà màn giường thì khép kín, trái tim ông ấy suýt lỡ nhịp, vội hỏi: “Bệ hạ có gì phân phó ạ?”
Chỉ nghe quân vương bảo: “Lấy thuốc thoa vết thương tới đây.”
Hả?
Phú Hải sửng sốt: “Thuốc thoa vết thương ấy ạ?”
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Còn muốn Trẫm lặp lại lần thứ hai à?”
“Nô tài không dám.”
Lần này Phú Hải hoàn toàn nghe rõ, ông ấy lao nhanh về phía ngoài cửa, vừa đi vừa cảm thán trong lòng:【 Chơi hăng như vậy luôn sao? Còn phải dùng tới thuốc thoa vết thương luôn kia mà. Bệ hạ uy vũ!!! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Có phải lúc thiến cắt chưa hết hay không vậy?
Không bao lâu sau, thuốc thoa vết thương đã được lấy tới, Vũ Văn Lan không gọi Phú Hải vào điện mà tự mình cầm thuốc đi đến mép giường.
Yến Xu ló đầu ra khỏi màn, ngỏ ý muốn lấy công chuộc tội: “Bệ hạ, hay để thần thiếp thoa thuốc cho ngài nhé?”
Vũ Văn Lan đưa lọ thuốc cho nàng.
Yến Xu bắt đầu tỉ mỉ thoa thuốc.
Không thoa không biết, nàng không ngờ răng của mình lại ghê gớm dữ vậy, có thể cắn hắn thê thảm đến mức này luôn.
Vũ Văn Lan: “???”
Chuyện thế này mà nàng còn kiêu ngạo được à?
Hắn hừ nhẹ nói: “Lực cắn của nàng đúng là không nhỏ.”
Mặt Yến Xu đỏ bừng, chỉ đành nói: “Thần thiếp hổ thẹn.”
Trong lòng nàng lại không nhịn được mà lầm bầm, chuyện này sao trách nàng được, tình huống như thế đổi thành người khác thì người ta cũng cắn thôi. Chưa cạp rớt miếng thịt nào của hắn đã nương miệng lắm rồi đấy.
Vũ Văn Lan xuýt xoa một tiếng.
Yến Xu hoảng sợ, dè dặt hỏi: “Đau lắm ạ?”
Vũ Văn Lan trầm mặt nhìn nàng: “Đau.”
Không chỉ đau mà còn có chút bực mình nữa.
Ai biết, nàng đột nhiên đến gần, chu môi lên thổi thổi miệng vết thương của hắn.
Đôi môi anh đào mềm mại dẩu thành hình tròn, hệt như một quả anh đào tươi ngon mọng nước khiến người khác thèm nhỏ dãi.
Yết hầu của Vũ Văn Lan khẽ nhúc nhích, không khỏi nhớ lại hương vị ban nãy.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Hiện giờ bình tĩnh lại, hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, tối nay mình vốn muốn tới tìm hiểu, chẳng hiểu sao lại bị cô gái này dụ dỗ đến mất hồn?
Chẳng lẽ là nàng cố ý?
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện, hình như là Phú Hải đang mắng người khác: “Thứ có mắt không tròng, bộ ngươi không thấy đây là lúc nào hả!”
Lại có giọng nói run rẩy của một tiểu thái giám khác vang lên: “Nhưng… nhưng mà bệ hạ đã dặn…”
Ồ? Có việc đột xuất à?
Yến Xu vội vàng nhìn về phía Vũ Văn Lan.
Vũ Văn Lan trực tiếp lên tiếng dò hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiểu thái giám ngoài cửa vội vàng trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, hai vùng Xuyên – Kiềm vừa mới dâng tấu chương khẩn cấp lên, nói ngày hôm trước đột nhiên có mưa tuyết, hơn vạn bá tánh đang gặp tai hoạ ạ.”
Vũ Văn Lan lập tức đứng dậy: “Sao không nói sớm?”
Í, hắn muốn đi à?
Yến Xu vội vàng đứng dậy giúp hắn mặc quần áo, dè dặt hỏi: “Bệ hạ còn trở về không ạ?”
Vũ Văn Lan rũ mắt liếc nàng: “Nàng có muốn Trẫm trở về không?”
Yến Xu chớp chớp đôi mắt hạnh, dõng dạc đáp: “Đương nhiên là muốn rồi ạ, thần thiếp hy vọng bệ hạ có thể mau chóng trở về nghỉ ngơi.”
Trong lòng lại không ngừng lải nhải:【 Lạy trời lạy Phật, ngươi tuyệt đối đừng có về nha, ta muốn ngủ một mình, cảm ơn…】
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn biết ngay mà.
Tuy rằng không muốn nhìn thấy nàng vui vẻ, nhưng hắn chỉ có thể nói đúng sự thật: “Trẫm không trở về đâu, nàng ngủ trước đi.”