Mà trong phòng, cô gái kia tựa như một chú cá, thoắt cái đã chui vào trong nước, trong miệng không ngừng xuýt xoa: “Lạnh quá, lạnh quá!”
Vũ Văn Lan nhướng mày, hắn đứng giữa gió lạnh mà cũng chưa cảm thấy lạnh, nàng ấy ngâm mình trong nước ấm thì lạnh cái gì?
Mà Yến Xu, nàng thật sự cảm thấy hơi lạnh.
Thời tiết hôm nay đúng là lạnh thật, nhưng nàng còn cảm thấy hình như có khí lạnh từ đâu cứ lùa vào.
Nàng lẩm bẩm: “Sao cứ cảm giác như có nơi nào bị lọt gió ấy nhỉ?” Nói xong, nàng bắt đầu quan sát chung quanh.
Thấy nàng sắp ngửa đầu nhìn về phía nóc nhà, Vũ Văn Lan nhẹ nhàng né ra.
Thật ra chỉ là một khe hở bé xíu, nàng cũng không thể phát hiện cái gì, nhưng không biết vì sao hắn lại có cảm giác chột dạ.
Không bao lâu sau, hắn tung người đáp xuống đất, sau đó rời đi.
Không lâu sau, Yến Xu tắm thật nhanh rồi đi ra, nàng lau khô thân thể, mặc áo ngủ vào sau đó chui tọt vào ổ chăn.
Nhẫn Đông đang ra lệnh cho cung nữ tiến vào dọn thau tắm và bưng nước ra thì lại nghe thấy nàng vừa rúc trong ổ chăn vừa nói: “Sao ta cứ cảm thấy rét căm căm ấy, ngày mai em gọi người đến nhìn xem có phải trong nhà bị lọt gió chỗ nào không.”
Nhẫn Đông gật đầu: “Sáng mai em sẽ sai Tiểu Đông Tử đi nhìn, ngài ngủ trước đi ạ.”
Nói xong, nàng ấy bỏ hai bình nước nóng vào ổ chăn cho nàng, sau đó khép màn giường lại.
Sau khi tắm xong luôn là lúc thoải mái nhất, Yến Xu cứ thế ôm bình nước nóng hầm hập mà ngủ.
Khi Vũ Văn Lan trở về phòng ngủ thì đã quá nửa đêm.
Ngày mai còn phải lâm triều, nếu còn không ngủ thì tối nay xem như khỏi ngủ luôn cho rồi.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, trong đầu hắn cứ hiện ra cảnh tượng ban nãy, điều này khiến hắn cứ lăn qua lộn lại, càng khó đi vào giấc ngủ.
~~
Yến Xu đánh một giấc ngon lành cả đêm, đến ngày thứ hai, Nhẫn Đông lập tức gọi Tiểu Đông Tử bò lên nóc nhà xem.
Có điều sau một hồi tìm kiếm, hắn ta không phát hiện chỗ nào dị thường cả.
Nhẫn Đông cười nàng: “Chủ tử, ngài ở trong hoàng cung chứ có phải là ở nhà tranh đâu mà bị lọt gió được ạ.”
Yến Xu không còn lời nào để nói, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng tối qua khi đang tắm, nàng cảm nhận được một luồng khí lạnh quẩn quanh trong phòng.
Hệ thống keng một tiếng: 【 Tối hôm qua có người nhìn lén bà á. 】
Yến Xu sửng sốt: 【 Cái gì? Có người nhìn lén tui á??? 】
Hệ thống: 【 Chính xoác. 】
Yến Xu hoang mang: 【 Thế sao cậu không nói sớm? 】
Hệ thống: 【 Ai biểu tối hôm qua bà không hỏi tui chi. 】
Yến Xu thiếu chút nữa hộc máu: 【 Ủa bộ tui không hỏi là cậu tính không nói thiệt luôn hả? Hai đứa đã giao kèo là có nguy hiểm gì thì cậu sẽ báo trước cho tui mà!!! 】
Hệ thống: 【 Nhưng đâu có nguy hiểm gì đâu? 】
Yến Xu: 【??? Bị nhìn lén mà cậu còn bảo là không có nguy hiểm á? 】
Hệ thống: 【 Nhìn lén thôi mà, bà có mất miếng thịt nào đâu. Thôi ngưng đi, hôm nay bổn hệ thống xin nghỉ phép. 】
Yến Xu: 【??? Ủa alo, thế mà cậu còn đi nghỉ phép được hả!!! 】
Nhưng mà mặc kệ nàng rít gào như thế nào, hệ thống đều không mở miệng nữa.
Yến Xu tức hộc máu, chỉ đành tự mình suy nghĩ ——
Hệ thống nói không có nguy hiểm, chẳng lẽ kẻ nhìn lén mình là một tên thái giám?
Eo ôi… Nếu thế thì tởm quá!
Nhưng mà nàng không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là suy đoán, cho nên nàng cũng không tiện nói ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể nâng cao cảnh giác mà thôi.
~~
Một ngày bận rộn thoắt cái đã trôi qua, vừa đảo mắt lại tới ban đêm.
Giữa đêm khuya tĩnh lặng, Vũ Văn Lan lần thứ hai rời khỏi phòng ngủ.
Còn chưa tìm được đáp án của bí ẩn kia, đương nhiên tối nay hắn cũng không ngủ được, cho nên quyết định lại đến nơi đó điều tra thêm.
Có vẻ con nhóc kia hôm nay đã khôn ra, còn biết ra lệnh cho tiểu thái giám điều tra khắp nơi trong sân.
Vũ Văn Lan không tiện nhảy lên nóc nhà, cho nên nhân lúc không có ai chú ý, hắn nhanh chân lẻn vào trong điện.
Lúc này, Yến Xu đang nằm sau màn giường chờ đợi.
Nàng suy tính cả một ngày, quyết định tối nay sẽ tự mình bắt trộm.
Cho nên tối nay nàng lên giường từ rất sớm, không nhắm mắt, dùng hết toàn lực dỏng tai lên nghe ngóng xung quanh.
Nàng chờ đến mệt mỏi, hai mí mắt choảng nhau hăng say, đúng lúc này, nàng bỗng nghe được có tiếng bước chân nhè nhẹ bên ngoài màn giường.
Nàng bật người dậy, lập tức cầm lấy cây gậy gỗ leo xuống giường.