Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 50: Thất thất, em đang ghen (2)

Chương Trước Chương Tiếp

.

“Loại chuyện này, khi nào chúng ta về thì sẽ thương lượng lại sau!” Cô không coi những lời của Mạc Tuân là thật, chỉ là lời nói của người đàn ông khi say mà thôi, đẩy bàn tay giữ mặt cô, cô chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà...

Chưa đi được một bước, cô đã bị một cánh tay khác kéo khỏi ngực Mạc Tuân. Sức lực của đối phương rất mạnh mẽ.

Mạc Tuân không kịp chống đỡ, cả người mềm nhũn. Giản Khanh theo bản năng tiến lên, đỡ lấy anh ta cho nên anh ta không bị ngã nhào xuống đất.

Thất Thất xoay người, chỉ thấy gương mặt lạnh lẽo của Đường Giác. Cô còn chưa kịp giãy giụa, không nói lời nào mà bị anh dắt ra khỏi phòng riêng.

“Đường Giác, anh buông ra...” Lấy lại tinh thần, Thất Thất vội vàng cậy tay anh ra.

Sức lực của anh rất lớn, cô dùng rất nhiều sức lực nhưng cũng không thể nào tách được, ngược lại cô còn bị anh nắm chặt cổ tay, lằn cả vết đỏ ửng.

Trong phòng riêng, có rất nhiều người.

Đủ cả nam lẫn nữ ngồi chung một chỗ, tất cả mọi người đang đánh bài. Đàn ông đánh bài, đàn bà ngồi bên cạnh nhìn, trông cực kỳ náo nhiệt.

Thất Thất và Đường Giác đi vào khiến tất cả mọi người đều dừng lại, ngẩng đầu tò mò nhìn. Ánh mắt mọi người đều rất ăn ý nhìn vào cánh tay Đường Giác đang lôi kéo Thất Thất. Ai cũng tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn tìm được điều gì đó từ Thất Thất.

“Giác, anh nói muốn ra ngoài hóng gió một chút, chính là như vậy sao?” Một người đàn bà trưởng thành thản nhiên đứng khỏi ghế salon, chậm rãi đi tới, ánh mắt nhìn Thất Thất cười cười. Rồi sau đó, mập mờ nói với Đường Giác: “Tìm được em gái nhỏ này ở đâu vậy?”

Đường Giác chỉ nói: “Cô không cần xía vào!”

“Dựa vào quan hệ của hai chúng ta, em có thể không quản sao? Nhưng mà, bình thường không phải anh đều thích loại phụ nữ trưởng thành như em sao? Tại sao anh đổi khẩu vị sang em gái nhỏ rồi?”

Người phụ nữ này vừa nói, vừa nhìn Đường Giác đầy kiều mị, lông mi chớp chớp, cự kỳ xinh đẹp.

Hơi thở Thất Thất có chút rối loạn. Ngoại trừ Ôn Tâm, anh thật sự có rất nhiều người phụ nữ khác mà cô không biết...

Đã như vậy thfi sao anh còn định kéo cô vào đây chứ?

“Được rồi, đừng làm rộn, cô về chỗ cô đi!” Giọng nói của Đường Giác không được tốt cho lắm. Nhưng mà rõ ràng anh cố chịu đựng rất nhiều, không cho đối phương sắc mặt tốt chút nào.

Người phụ nữ này cũng không lằng nhằng, gật đầu: “Được, em nghe lời anh!”

Cuối cùng, ánh mắt đối phương lại nhìn về Thất Thất, cười cười: “Em gái nhỏ à, Giác của chúng ta cũng không phải là người biết thương hương tiếc ngọc đâu. Em cũng đừng ngu xuẩn mà bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của anh ấy đó!”

Thất Thất chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu khiến cô không thể hít thở được.

“Đường tiên sinh, anh cứ bận rộn việc của anh đi, tôi phải trở về rồi!” Cô dùng toàn bộ sức lực, cậy bỏ ngón tay của Đường Giác. Đường Giác quay mặt lại, tóm cô lại. Rồi sau đó, vác cô lên vai.

Thất Thất sợ run một cái, hoàn hồn, hai chân đá loạn lên: “Anh làm cái gì vậy? Đường Giác, anh mau buông tôi xuống!”

Đường Giác giống như không nghe thấy gì, đá văng cửa đi vào phòng vệ sinh.

“Rầm!” một tiếng vang lớn khiến mọi người dừng động tác sau đó ngơ ngác nhìn nhau.

“Chuyện gì thế này?” Cậu hai Đường Ngự nhíu mày, quét mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia.

“Tôi rất tò mò cô bé kia là ai? Giống như rất quan trọng với anh Ba thì phải!” Lão Tứ Đường gia Đường Vị nghiêng đầu nhìn vào phòng vệ sinh.

“Nghe Đường Tống nói, lão Tam thích một cô gái rất nhiều năm rồi. Tôi đoán, chính là cô bé này rồi!”

“Tại sao em cảm thấy cô gái này quen mắt thế nhỉ? Có phải đã từng gặp ở đâu rồi không?” Người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi nghẹo đầu, nghiêm túc nói.

Bên ngoài, tất cả mọi người Đường gia đều đang suy đoán thân phận của cô bé này.

Mà trong nhà vệ sinh, Thất Thất bị Đường Giác đặt xuống, cô cũng không muốn nhìn anh, chỉ xoay người đi ra ngoài. Đường Giác kéo cô qua, không nói hai lời, đè cô lên bồn bằng đá cẩm thạch. Anh mở vòi nước, tay vốc nước dùng sức chùi môi cô.

Anh dùng rất nhiều sức lực, dường như khiến môi cô bị xước tới nơi.

“Đường Giác, anh dừng tay!” Thất Thất đẩy tay anh, hai tay đánh anh.

Chùi đủ rồi, bàn tay ướt nhẹm của anh giữ chặt cằm cô, ánh mắt hung ác nhìn cô một cái, nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của cô. Vừa nghĩ tới vừa rồi có người đàn ông khác bị chạm qua, trong lòng đầy lửa giận, cúi đầu hôn lên cánh môi cô.

Thất Thất nín thở, thấy anh tiến lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang bên, né tránh nụ hôn của anh.

Động tác theo bản năng như vậy quả thật đã chọc giận Đường Giác. Ánh mắt anh trầm xuống, ngang ngược quay mặt cô trở lại. Thất Thất bấu vào tay anh, ánh mắt quật cường nhìn anh chằm chằm: “Đường Giác, tôi không cho phép anh hôn tôi!”

“Không cho phép tôi hôn em? Chẳng lẽ cho thằng gay kia hôn em à?” Giọng anh nghiêm nghị chất vấn. Anh không thèm nói cả tên ‘Mạc Tuân’ kia.

Thất Thất buồn bực, cũng không hiểu tại sao bản thân lại khó chịu, tức giận nói: “Đúng, tôi thà hôn môi với một tên gay cũng không muốn bị anh hôn đâu. Đường Giác, tôi ghét...Ô...”

“Chữ ‘anh’ còn chưa nói hết thì môi đã bị chặn lại. Đường Giác không muốn nghe nhưng lời nói khiến anh đau lòng nữa, chỉ đành phải dùng cách này để ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô. Anh ngậm cánh môi cô, dùng sức mút, giống như cô gắng xóa bỏ mọi hơi thở của người đàn ông khác trên môi cô.

Trong đầu Thất Thất đều là hình ảnh thân mật của anh với người phụ nữ khác, anh dịu dàng gọi Ôn Tâm là ‘Bảo bối’...

Đúng vào lúc này, trên áo sơ mi anh còn có vết son mập mờ...

Đôi môi này của anh rốt cuộc đã hôn bao nhiêu người phụ nữ rồi? Có lẽ chỉ vừa 15 phút trước thôi anh vừa hôn môi cô gái xinh đẹp kia...

Cô biết, cái này không phải là điều cô nên hỏi, cũng không phải là điều cô nên để ý. Nhưng mà, nghĩ tới mấy chuyện này, trong lòng như có chút tủi thân ngầm tràn trong lòng. Thậm chí có nỗi buồn dâng lên trong lòng, đang đè nén bản thân khiến trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, mũi cũng chua xót.

“Đường Giác, anh buông tôi ra…” Thất Thất giãy khỏi môi anh, thở hổn hển, từ chối anh.

Đường Giác chẳng những không lui về sau, lại còn nắm chặt tay cô, giữ chặt lên cổ anh. Một tay anh giữ chặt hàm cô: “Thất Thất, lá gan em không nhỏ đâu! Ai cho phép em hôn một người đàn ông khác? Hả?”

Anh cực kỳ tức giận, phả hết lên mặt cô.

Trong lòng Thất Thất cực kỳ khó chịu: “Đường Giác, anh không nói lý!”

Cô tố cáo anh.

“Không nói lý? Lý gì? Em và một người đàn ông, tự nhiên hôn môi, là đạo lý sao? Em hôn một thằng gay, cũng là đạo lý à? Mấy người còn định sinh con, là đạo lý của em à?” Từng tiếng chất vấn, sắc mặt Đường Giác u ám thêm mấy phần. Đến khi anh hỏi vấn đề cuối cùng kia, khuôn mặt điển trai của anh cực kỳ căng thẳng, gân xanh nổi rõ trên trán.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️