.
Cô hoàn hồn, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, nghe điện thoại.
“Thất Thất, em đến đón anh được không? Anh ở TR, uống hơi nhiều...”
Giọng Mạc Tuân từ điện thoại truyền đến. Thất Thất vừa nghe thấy, biết ngay anh uống rượu, hơn nữa còn uống không ít.
Thất Thất biết anh gần đây phải chịu rất nhiều áp lực.
Ba Mạc bệnh tình không đỡ hơn chút nào, hơn nữa chuyện của đứa nhỏ...
“Anh ở đó chờ em, em đến ngay đây.” Thất Thất không từ chối. Dù sao, bây giờ cô cũng rất buồn chán, ở nhà xem TV chẳng bằng đi ra ngoài hít thở chút không khí.
Cô cúp điện thoại, lại nhìn TV. Trên TV đã chuyển sang tin tức khác. Thân ảnh hai người kia đã không còn.
Cô tắt TV, thay quần áo, cầm di động và tiền ra khỏi nhà.
TR là một câu lạc bộ cao cấp, yêu cầu thẻ thành viên, khung cảnh xa hoa.
Những người tới chỗ này thường là nhà kinh doanh có tiếng như Mạc Tuân hoặc quan to hay quý nhân.
Bãi đỗ xe ngoài câu lạc bộ toàn xe của hãng nổi danh. Thất Thất liếc mắt đảo qua một cái đã thấy chiếc Lamborghini của Mạc Tuân ở trong đó. Cô chuyển mắt đi, chuẩn bị bước vào câu lạc bộ, nhưng...
Ánh mắt lúc chợt lướt qua một chiếc xe màu đen liền dừng lại.
Chiếc CF98 ở giữa đống xe kia quá mức chói mắt.
Chắc không tình cờ như vậy chứ? Nhưng cả thành phố này liệu có mấy chiếc CF98?
Ngẫm lại, Thất Thất lại cảm thấy mình có chút buồn cười. Dù có là Đường Giác thật, vậy thì thế nào? Bọn họ... bây giờ chỉ là hai người xa lạ có quen biết mà thôi. Có gặp thật cũng coi như không biết gặp thoáng qua là được rồi.
Thất Thất không nhìn biển số xe, chỉ gọi điện cho Mạc Tuân, vào câu lạc bộ.
Trong câu lạc bộ, nguy nga lộng lẫy xa hoa. Thất Thất bước vào, được phục vụ sinh dẫn đến gian phòng của Mạc Tuân.
Gian phòng to như vậy chỉ có một mình Mạc Tuân. Anh say không nhẹ, tựa vào sô pha, bộ dáng không hăng hái như ngày thường mà có chút suy sụp.
“Mạc Tuân, chúng ta đi.” Thất Thất cầm áo khoác giúp ánh đặt lên cánh tay, đi qua vỗ vỗ mặt anh.
“Thất Thất...” Mạc Tuân hơi hé mắt, nhìn thấy cô cười ngây ngồ, khờ dại giống như một đứa trẻ. “Em đến rồi?”
“Ừ. Còn đứng dậy nổi không?”
“Có thể.” Mạc Tuân thì thà, đưa tay nắm lấy tay cô, nương theo sô pha miễn cưỡng đứng dậy.
Anh lay động qua lại, Thất Thất chỉ có thể dùng toàn thân đỡ lấy anh. Cũng may có phục vụ câu lạc bộ giúp đỡ, miễn cưỡng có thể đi vài bước.
Cửa phòng mở ra, Thất Thất đỡ Mạc Tuân đi ra ngoài. Cánh tay anh khoác lên bả vai cô, cả người gần như dựa sát vào người anh, khắp nơi ngửi thấy mùi rượu, Thất Thất cảm thấy mình cũng sắp say luôn rồi.
Ngay lúc đó...
Căn phòng đối diện, cánh cửa bị nhân viên phục vụ từ bên trong mở ra.
Thất Thất theo bản năng ngẩng đầu.
Rồi sau đó...
“Đường tiên sinh!”
Tất cả mọi người cung kính chào hỏi.
Thất Thất sửng sốt.
Trong căn phòng đó không phải ai khác, đúng là người đàn ông đẹp đến mức khiến người ta không thể bỏ qua kia.
Dưới ánh đèn, Đường Giác chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng từ câu lạc bộ đi ra. Dáng rộng lại biếng nhác, trên người còn có chút mê tình, cổ áo sơ mi mở rộng, ẩn ẩn có thể thấy được trên cổ áo còn có dấu môi son.
Đường Giác như vậy càng hấp dẫn, ngay cả đàn ông cũng nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng.
Ánh mắt Thất Thất nhìn thấy dấu son môi kia, trái tim không hiểu sao lại co rút đau đớn. Giây tiếp theo lập tức quay mặt, đỡ Mạc Tuân bước đi. Một giây lướt qua nhau, cô thấy Đường Giác cũng nhìn mình. Trong mắt anh ngoại trừ mê tình còn có chút lạnh lùng.
Lạnh lẽo nhìn cô.
“Thất tiểu thư.” Giản Khanh từ phía sau Đường Giác đi ra, nhìn thấy Thất Thất lập tức chào hỏi.
Thất Thất miễn cưỡng mỉm cười, vẻ mặt có chút cứng ngắc: “Trùng hợp thật.”
Cô không nhìn Đường Giác.
Liếc mắt một cái cũng không.
Nhưng lại có thể cảm giác được, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh dừng trên người mình.
Cô miễn cưỡng trấn định, xem nhẹ tồn tại của anh, một tay đưa ra sau Mạc Tuân ôm anh đang ngã trái ngã phải lại, nói với Giản Khanh: “Tôi đỡ tiên sinh nhà tôi về trước, tạm biệt.”
Ngay cả chính mình cũng không ý thức được, chính mình cố ý bốn chữ “tiên sinh nhà tôi” nhấn mạnh hơn.
“...” Giản Khanh nhìn cô, lại liếc nhìn người nào đó hai tay xiết chặt sắc mặt lạnh lẽo tới cực điểm bên cạnh, lúng ta lúng túng vẫy: “Được, tạm biệt...”
Đúng là hay cho câu “tiên sinh nhà tôi!”.
Cho nên...
Anh có phải nên chạy trốn trước thì hơn? Lỡ giông bão cuốn theo anh vào thì thảm .
Thất Thất không ở lại lâu, đỡ Mạc Tuân bước đi.
Thân mình Mạc Tuân hoàn toàn tựa lên vai cô.
“Thất Thất.” Anh say khướt, gọi cô vài tiếng. Thất Thất một hồi lâu mới hoàn hồn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giọng nói vốn ôn nhu, giờ nghe thấy lại hơi buồn.
“Em đúng là người vợ tốt...”
Mạc Tuân cảm thán, hai tay đột nhiên vòng qua ôm chặt cô.
Bước chân ngừng lại, không chịu đi.
Thất Thất có thể cảm nhận được ở khoảng cách không gần không xa, còn có một tầm mắt tia lên người mình. Cô không biết vì sao mình không đẩy Mạc Tuân ra, chỉ vỗ vỗ tay anh, ngược lại càng ôn nhu: “Anh say quá rồi, chúng ta trở về nói sau, được không?”
“Không được... Thật ra... anh có rất nhiều điều muốn nói với em...” Lời Mạc Tuân nói như là làm nũng, rất trẻ con.
“Được, vậy anh nói đi.”
“Anh cảm thấy được... cưới em thật tốt...” Mạc Tuân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hai mắt say khướt, ánh mắt tan rã: “Bà xã… Em gả cho anh có từng thấy hối hận không?”
Cô thở dài. Người này đúng là say không nhẹ rồi.
“Đương nhiên không hối hận. Vì sao phải hối hận?” Đây là lời nói thật. Nếu đã ký hợp đồng cũng sẽ không có gì phải hối hận.
Mạc Tuân ngây ngốc nở nụ cười, hồn nhiên ngây thơ.
“Vậy... Em sinh con cho anh, được không? Bà xã, chúng ta đêm nay trở về đi sinh đứa nhỏ...”
Thất Thất ngẩn người.
Mạc Tuân không thấy cô trả lời, chân mày nhíu chặt, nét mặt khổ sở: “Em không muốn? Anh mặc kệ... Anh sẽ khiến em sinh cho anh... Đứa nhỏ người khác sinh anh không cần... Thất Thất, tất cả phụ nữ trên thế giới này anh chỉ thích em thôi...”
Anh giống đứa nhỏ bốc đồng ôm chặt cô, thậm chí cúi người đem đôi môi say khướt của mình nhẹ chạm vào môi cô.
Thất Thất chỉ coi Mạc Tuân là bạn bè. Đôi môi anh dám lại gần, cô sửng sốt một hồi, nhưng trong lòng cũng không chút rung động.
Không giống lúc Đường Giác hôn cô...
Nghĩ vậy, không dám nghĩ tiếp nữa. Vì sao mình lại nghĩ đến người đàn ông đáng ghét kia? Phụ nữ của anh ta nhiều đến không đếm xuể, hôn có kỹ xảo là đương nhiên rồi.