.
Thất Thất mở máy tính lên, ‘chuyên tâm’ nhìn ảnh chụp, khóe môi ẩn ẩn nụ cười.
Nguyễn Manh Manh nhìn cô một lúc, cuối cùng không nói gì, chỉ lắc đầu, trở về phòng làm việc của mình.
Mãi đến khi Nguyễn Manh Manh đi rồi, nụ cười trên mặt Thất Thất ngừng lại.
Cô ‘chuyên chú ’ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trên màn hình, mở PS lên, ‘thuần thục’ chỉnh sửa.
Chính là...
“Thất Thất, cậu đang làm gì đấy?” Có người đi qua vỗ vỗ bả vai cô.
“Chỉnh ảnh.”
“Chỉnh ảnh? Có ai càng chỉnh càng xấu như cậu không? Mặt lệch luôn rồi kìa.”
Thất Thất hoàn hồn.
Quả nhiên, ngôi sao nọ trong ảnh bị cô chỉnh rất khó nhìn. Cô giật mình nhìn lại, có chút xấu hổ, chớp chớp mắt bỏ tất cả các bước đi, xử lý lại lần nữa...
“Thất Thất, sắp phải chụp chung rồi, cậu lại đây giúp một chút đi.” Lúc đang ngẩn người, thợ chụp ảnh mở cửa gọi cô. Cô ngẩng đầu ‘a’ một tiếng, không thể không đứng dậy bước vào.
Trong phòng chụp, mấy ngôi sao nữ đứng chung một chỗ, trên mặt tươi cười thân thiện có vẻ dễ gần, nhưng kì thật ra đang âm phầm phân cao thấp với nhau.
Nhưng...
Vì Đường Giác bước vào, cả phòng chụp đột nhiên hài hòa hơn hẳn.
Ôn Tâm lập tức trở thành người được mọi người cực kỳ hâm mộ hoặc ghen tị. Trong giới giải trí này, ai chẳng muốn được Thiếu chủ Đường môn ưu ái? Bình thường cái gọi là mấy đại gia hay xuất hiện cũng nữ minh tinh, trước mặt Thiếu chủ Đường môn, sợ là ngay cả xách giày cũng không xứng.
Thất Thất đẩy cửa vào phòng chụp, mặc dù không cố ý đi lại gần nhưng vẫn nghe thấy thầm thì về hai người kia, cũng vẫn thấy hâm mộ ghen tị hận không thôi.
“Vừa rồi cậu chưa tới đúng là bỏ lỡ một màn phấn khích. Đường tiên sinh vừa vào, mấy chị sao kia đều mắt nhìn thẳng, liên tiếp trang điểm. Lúc trước còn nói không muốn chụp ảnh hở hang, bây giờ thì tốt rồi, hận không thể cởi hết quần áo ra luôn.” Trợ lý nhỏ giọng buôn chuyện với Thất Thất.
Thất Thất nhếch nhếch môi, trả lời có lệ: “Phải không?”
“Còn không phải sao. Chị Thất Thất, chị thấy anh ấy với Ôn Tâm có xứng không? Em cảm thấy, Ôn Tâm còn không đẹp bằng Đường tiên sinh.”
“Làm việc đi, đừng tám chuyện nữa. Đi chuẩn bị màn chụp.” Thất Thất nói một câu kết thúc đề tài này. Trợ lý ở bên cạnh không khỏi liếc cô thêm vài cái, là cảm giác hay sao nhỉ? Cứ thấy hôm nay tâm tình cô hơi kém hơn thường ngày.
Chụp ảnh, tiếp tục tiến hành.
Thất Thất phụ trách xem ảnh chụp, ánh mắt giống như những người khác ngẫu nhiên liếc qua phía Đường Giác đang đứng một mình.
Mà Đường Giác...
Tầm mắt anh luôn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nữ ngôi sao Ôn Tâm ở giữa không di chuyển. Hai người, mắt đối mắt ngọt ngào bốn phía.
Thất Thất chỉ cảm thấy bụng buồn bực vô cớ.
Thế cho nên...
Ngay cả ngực cũng đau đến không thở nổi.
Cuối cùng...
Nửa tiếng sau, chịu không nổi nữa, đứng dậy, dặn dò trợ lý: “Em trông chừng chỗ này, chị hơi khó chịu một chút, đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Chị Thất Thất có sao không ạ?”
“Không sao.”
Thất Thất lạnh nhạt trả lời, bước nhanh ra ngoài.
Muốn ra ngoài phải đi qua chỗ Đường Giác. Cô bước nhanh chân hơn, không muốn dừng lại trước mắt anh một giây nào.
Nhưng...
Lúc vừa đi ngang qua, khuỷu tay bỗng bị người nắm lại.
Cô gần như theo bản năng đưa tay gạt tay anh ra: “Đường tiên sinh, phiền anh buông tay ra.”
Cô nhẫn nhịn, không muốn bất kỳ ai khác ở đây phát hiện ra.
Ánh mắt Đường Giác dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc của cô, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cười khẽ nhìn cô, giọng điệu ngả ngớn: “Thất Thát coi tôi như dã thú vậy, trốn nhanh thế, sợ anh ăn thịt em à?”
“Đường tiên sinh, bạn gái ngài đang ở kia nhìn, xin ngài tự trọng một chút.” Cô nhăn mặt, đẩy tay anh ra.
Người đàn ông này, cô cực kỳ chán ghét.
Vừa rồi không phải còn giả vờ không biết cô sao, vì sao không giả vờ đến cùng đi? Còn phản ứng lại cô làm gì?
“Tự trọng?” Đường Giác cười khẽ: “Thất tiểu thư, hình như em hiểu nhầm cái gì thì phải.”
Anh chậm rãi buông tay ra, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai kia hơi cúi sát lại gần cô. Mùi hương cũng theo đó hòa quyện dây dưa với hô hấp của cô, trái tim Thất Thất như ngừng đập, theo bản năng lùi lại một bước.
Sau đó, chỉ nghe thấy Đường Giác nói bên tai cô: “Nghe nói ảnh của Ôn Tâm chụp là em xử lý. Thất tiểu thư, phiền em cẩn thận giùm, tôi không muốn cô ấy không vui.”
“...”
Cho nên...
Anh ngăn mình lại chỉ vì dặn dò mình, dỗ cho bạn gái anh vui vẻ?
Thất Thất đột nhiên càng cảm thấy đau lòng, đau đến ngay cả tim cũng ê ẩm chua xót.
Khóe môi lại cong lên, mỉm cười: “Đường tiên sinh đúng là tri kỷ. Nhưng ngài cứ yên tâm, cho dù ngài không dặn dò, ảnh của Ôn Tâm tôi cũng vẫn sẽ xử lý tốt. Đường tiên sinh còn việc gì không? Nếu không có chuyện gì tôi đi trước.”
Đường Giác chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nụ cười trên mặt cô khiến ánh mắt anh lạnh lẽo.
Rồi sau đó...
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, chuyển tầm mắt đi không nhìn cô nữa.
Quanh thân, dần dần bị một mạt thanh bần sở vờn quanh.
Thất Thất đã không còn lòng dạ nào suy nghĩ nữa, cô nghiêng người, tránh Đường Giác, bước nhanh qua. Vừa đi qua khỏi anh, khóe môi cong cong hạ xuống, bả vai cũng rũ xuống theo.
Cho dù ra ngoài rồi vẫn khó thở như cũ...
Khó chịu.
Không hiểu sao lại cực kỳ khó chịu.
Cũng không dám nghĩ sâu truy tìm nguyên do chuyện đó.
Ngày đó.
Cuối cùng, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Đường Giác dẫn Ôn Tâm đi.
Người tòa soạn gần như đều đứng dậy tiễn Đường Giác, chỉ có Thất Thất, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Sau đó, Nguyễn Manh Manh nói với cô: “Thất Thất, Đường Giác người như thế chính là ảo ảnh. Ở xa nhìn thì được, ngàn vạn lần đừng khát khao muốn có. Nếu không tất cả chỉ là công dã tràng thôi. Người tổn thương là chính mình.”
Thất Thất im lặng.
Nguyễn Manh Manh không biết, người đàn ông này thật ra không chỉ là ảo ảnh, khiến người ta khát khao không được. Anh còn là đóa anh túc chí mạng, một khi động đến là nghiện...
Mạc Tuân bị chuyện đứa nhỏ làm cho sứt đầu mẻ trán.
Hai ngày sau, Thất Thất ở nhà xem TV. Cô chán ngán đổi kênh, một thân hình lướt qua, cô theo bản năng dừng lại. Trên TV là tin tức giải trí. Hôm nay Ôn Tâm nhận bộ phim mới, lúc này cô mặc lễ phục, không khoác tay nam chính, mà là...
Đường Giác.
Ánh đèn flash lóe lên cơ hồ khiến người ta không mở nổi mắt. Người đàn ông kia không phải ngôi sao nhưng còn chói sáng hơn cả ngôi sao sáng nhất. Trước màn hình, sau microphone, giơ tay nhấc chân tao nhã cao quý, tất cả khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn.
Thất Thất ngây người dõi theo bàn tay anh và Ôn Tâm nắm chặt nhau, ánh mắt tối sầm lại.
Di động lúc này đột nhiên vang lên.
Cô hoàn hồn, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nghe điện thoại.