Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 47: Cạm bẫy ôn nhu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Bên trong phòng chụp ảnh, hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Ôn Tâm chỉ định muốn Thất Thất chụp ảnh cho cô ta.

Cũng may, Ôn Tâm làm việc rất chuyên nghiệp, cũng rất phối hợp, cho nên hai người hợp tác coi như ăn ý.

Trong hình, Ôn Tâm rất đẹp, tuyệt đối đúng hai chữ 'Ngọc nữ'. Chẳng qua là, một người đẹp như vậy, Đường Giác đối với cô ta, là dạng gì? Là yêu thích thật lòng, hay là... Chỉ giống như anh ta đối với cô, chỉ là vui đùa qua đường?

Nghĩ tới đây, Thất Thất cảm thấy đau lòng. Rồi sau đó buồn bã.

Mình vì sao lại nghĩ tới người đàn ông đó?

Hơn nữa, bây giờ cô đang làm việc.

Thất Thất cắn môi, tự chửi mình mấy câu, nghiêm túc vùi đầu vào trong công việc.

Một giờ sau...

“Cám ơn cô phối hợp, Ôn Tâm tiểu thư. Cô nghĩ ngơi một chút, một lát sẽ do những nhiếp ảnh gia khác chụp tiếp phần các cô chụp chung.” Thất Thất cất ống kính, cảm kích cùng Ôn Tâm bắt tay: “Cô có thể xem thử ảnh chụp, có yêu cầu gì có thể cùng phụ tá nhiếp ảnh gia nói, chúng tôi sẽ cố gắng sữa đến khi cô hài lòng.”

“Được, nghe nói cô tốt nghiệp từ trường đại học Harvard khoa nhiếp ảnh, tôi đối với sự chuyên nghiệp của cô rất yên tâm.” Ôn Tâm gật đầu, bắt tay với cô.

Thất Thất mỉm cười, không nói gì nữa, chỉ thu dọn đồ đạc, đi ra bên ngoài phòng chụp ảnh.

“Thất Thất! Thất Thất!” Mới vừa đi ra, Nguyễn Manh Manh kích động thẳng hướng cô bên này chạy tới.

“Thế nào? Cậu bình tĩnh một chút hãy nói.”

“Cậu đoán ai sắp tới đây không?!” Nguyễn Manh Manh kéo mạnh tay cô nói.

“Ai mà làm cho cậu có thể kích động như vậy?”

“Không phải minh tinh,nhìn đi!”

Thất Thất ngẩn ra.

Tiếp theo một cái chớp mắt, đúng như dự đoán liền nghe thấy tiếng giày cao gót của tổng biên tập đi nhanh, đạp trên mặt đá cẩm thạch phát ra âm thanh. Đi bên cạnh một người mà tổng biên tập cung khính nói chuyện: “Đường tiên sinh, ngài khỏe không ? Không nghĩ tới hôm nay ngài sẽ tới, không có chuẩn bị tiếp đón chu đáo.”

Thất Thất theo thói quen nhìn người đi bên cạnh tổng biên tập, chỉ thấy Đường Giác cả người cao sang đi tới.

Thần thái nhẹ nhàng, tư thái cao quý.

Anh ta vừa xuất hiện, tất cả minh tinh nổi tiếng có mặt ở đây, trong nháy mắt cũng không còn ánh sáng nữa.

Toàn bộ người trong ban tạp chí, cũng nhìn sang anh ta, luận bất là trai hay gái, đều bị người đàn ông yêu nghiệt như vậy mê hoặc thần trí mê mẫn.

Ánh mắt của Thất Thất cũng nhìn thật lâu trên người anh ta, không hề chớp mắt. Cho đến khi Nguyễn Manh Manh mở miệng: “Thất Thất, cậu nhanh đi lại đó đi, anh ta nhất định là đến tìm cậu đó.”

“Hả?” Thất Thất tỉnh hồn, anh... Là tới tìm cô sao?

Cô không dám tin.

Đang có suy nghĩ như vậy, tiếp theo một cái chớp mắt...

Chỉ thấy Đường Giác chân dài bước tới, liền đi tới chỗ cô. Một chớp mắt kia, Thất Thất ngay cả thở cũng quên, hai tay nắm chắt ống kính trong tay. Trong lòng cô có chút hỗn loạn, nếu như Đường Giác ở chỗ này cùng cô nói những lời không nên nói, cô phài làm sao bây giờ?

“Đường tiên sinh, thật là đúng lúc!” Đường Giác cách bọn họ một chỉ một khoảng nhỏ, Nguyễn Manh Manh cười cùng anh chào hỏi.

“Đúng lúc.” Đường Giác trên mặt không có nhiều biểu cảm, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Thất Thất, mau đi qua đi.” Nguyễn Manh Manh đoán chừng Đường Giác là tới tìm cô, nói thật nhỏ, đẩy Thất Thất mấy cái kêu cô nhanh bước tới bên cạnh anh ta. Thất Thất không kịp phản ứng, người bị đẩy tới trước mặt Đường Gíac. Cũng may, vào lúc này, cô đã ổn định xong tâm trạng, đang muốn mở miệng nói gì, chỉ nghe được sau lưng, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “Giác, anh vì sao lại tới đây ?”

Đường Giác giống như không hề nhìn thấy Thất Thất, chỉ nhìn thấy người đang từ sau lưng cô đi tới mỉm cười, nụ cười chói mắt mê người: “Hiếm khi rảnh rỗi, cho nên tới đón em cùng nhau ăn cơm. Làm sao? Thấy anh không vui sao?”

Thất Thất ngẩn ra, cả người cứng đờ. Cho nên... Cô là tự mình đa tình...

“Dĩ nhiên không phải.” Ôn Tâm hiển nhiên là rất vui thích, chạy nhanh đến ôm cánh tay của anh.

Trong mắt của cô chỉ còn thấy người đàn ông này: “Em chẳng qua là không nghĩ tới anh sẽ đến...”

Cô có chút kích động, trong mắt phát ra sự mị hoặc.

Đường Giác trên mặt đều là mỉm cười, tùy ý để mọi người nhìn họ, trong mắt giống như chỉ thấy người phụ nữ này. Đưa ngón tay nhẹ nhàng đem tóc vướng trên mặt cô vén ra sau tai cho cô, giọng nói ôn nhu tận xương: “Có mệt hay không? Nếu mệt, để cho bọn họ lần sau chụp tiếp, anh bây giờ liền dẫn em đi.”

Ôn Tâm lắc đầu: “Ban đầu có hơi mệt, bây giờ thấy anh, cảm thấy một chút cũng không mệt.”

“Được, vậy anh ở lại đây chờ em.”

“Có thật không?” Ôn Tâm có chút không dám tin.

Đường Giác hai tay ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt say lòng người: “Bảo bối, anh lúc nào lừa gạt em?”

Một tiếng 'Bảo bối', giống như mật ngọt, Ôn Tâm cảm thấy mình sắp hòa tan vào lời nói ngọt ngào của anh, bất chấp tại chỗ có bao nhiêu người đang đứng coi, nhón chân hôn vào mặt anh một cái: “Vậy chúng ta đi bên trong phòng chụp, có được hay không? Em lập tức muốn chụp. Chụp xong, chúng ta liền đi.”

“Được. Em nói cái gì chính là cái đó.” Đường Giác nhéo nhẹ lỗ mũi của cô gật đầu đồng ý. Bộ dáng kia, thật để cho người ta yêu anh tận xương tủy. Người đàn ông này, đùa giỡn tình cảm, có thể dễ dàng người khác si mê dễ như trở bàn tay...

Rồi sau đó...

Thất Thất chỉ cảm thấy mùi hương quen thuộc của anh ấy thổi qua người cô, đôi trai gái tay tay trong tay, một bên vui vẻ tình tứ đi ngang qua cô.

Từ đầu tới cuối, Đường Giác giống như không nhìn thấy Thất Thất vậy, hay hoặc là... Chỉ đem cô coi như không khí, ánh mắt của anh, chưa từng nhìn cô một lần.

Cho đến khi bóng dáng hai người đi vào bên trong phòng chụp.

“Oa! Trước kia đều nói Ôn Tâm cùng Đường tiên sinh có yêu đương, tôi còn tưởng do Ôn Tâm nói xạo, không nghĩ tới là thật!”

“Có thể được Đường tiên sinh chú ý, vận may của cô ta cũng quá tốt.”

“Tôi mới vừa nghe phụ tá của cô ta nói, cô ta hôm nay đeo cái đeo đồ là phiên bản hạn chết trên toàn thế giới chỉ có mấy cái, sợ rằng, chính là Đường tiên sinh tặng cho cô ta. Cũng chỉ có Đường tiên sinh mới có thể mua cái đồng hồ hiếm như vậy!”

“Thật là tốt số a!”

Tất cả các cô gái xúc động, không khỏi hâm mộ. Ngay cả một tổng biên tập kiêu ngạo, ở trước mặt Đường Giác, cũng không thoát khỏi phải dùng ánh mắt xi mê nhìn anh ta.

Người đàn ông như vậy, đều làm mê mẩn tất cả mọi phụ nữ khi nhìn thấy anh ta...

Một điểm này, cô không phải đã biêt từ lâu rồi sao?

Cho nên...

Có thể đối với cô ngọt ngào, cũng có thể đối với Ôn Tâm ngọt ngào yêu thương như vậy là bình thường.

Có thể kêu cô 'Bảo bối', đương nhiên cũng sẽ dùng từ đó kêu bất kể người phụ nữ nào...

Cô cắn môi, xoay người, yên lặng đi trở về phòng làm việc của mình.

“Thất Thất, cậu... Không có sao chứ?” Nguyễn Manh Manh đi theo cô, nhẹ giọng hỏi cô.

Thất Thất lắc đầu: “Không sao, mình…có thể có chuyện gì?”

Cô bình thường tắt máy máy chụp hình trong tay, kết nối với máy số liệu.

Nguyễn Manh manh nhìn cô, rồi sau đó, thở dài: “Sắc mặt cậu không tốt lắm.”

Trên mặt cô cười, có chút cứng ngắc, nói: “Anh ta tới cũng đâu phải tìm mình. Mình không có sao hết. Cậu đừng lo lắng qua”

Nguyễn Manh Manh nhìn vào mặt cô, nói: “Cậu và Đường Giác...”

“Manh Manh, anh ta cùng mình một chút quan hệ cũng không có. Cậu cũng nhìn thấy, bạn gái của anh ta là Ôn Tâm. Cậu không phải nói là còn rất nhiều bản báo cáo phải viết sao, đang bận cậu cứ đi đi. Mình muốn đi xem hình chụp.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️