.
Thất Thất run sợ đứng im tại chỗ, đứng nhìn thật lâu theo hướng chiếc xe chạy mất.
Thật ra thì...
Những lời vừa nói ra cũng không phải lời nói thật lòng của cô.
Thủ đoạn chinh phục phụ nữ của Đường Giác, là dùng cường quyền và uy hiếp? Anh tỏ ra ôn nhu, nhiệt tình, lại thêm bá đạo, trước kia cô cho rằng anh là người vô cùng lạnh lùng và hung ác, nhưng bây giờ cô đã quên đi thù hận giữa cô và anh, rơi vào bẫy tình của anh...
Đến khi chiếc xe, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô, Thất Thất vẫn đứng nhìn không nhúc nhích.
“Tiểu thư, xe của cô đã đến.” Nhân viên phục vụ nhắc nhở cô, cô mới hồi tỉnh.
Nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa xe, cô nhỏ nhẹ nói tiếng cám ơn, ngồi vào trong xe. Trong đầu, đều là những hình ảnh Đường Giác vừa mới ôm cô, nói với cô rằng sẽ cố gắng 'Tận lực ôn nhu', còn nói 'Mong đợi đã lâu'...
Những lời này chắc anh ấy cũng đã nói với những cô gái khác...
Sau đó cô lại nhớ tới bóng lưng lạnh lùng và cô độc của anh, Thất Thất cắn môi, thở dài, ngước mặt lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Qua hồi lâu, cô cảm thấy tức ngực giống như bị một tảng đá đè lên.
Cô cảm thấy mình bị bệnh cũng không nhẹ.
Thất Thất đi vào bệnh viên, đã thấy Ngô Tụng Linh ngồi trước phòng cấp cứu, hốc mắt sưng đỏ. Thất Ngữ ăn xong cơm tối cũng tới bệnh viện trực ca tối, cho nên đang ngồi bên cạnh Ngô Tụng Linh nói chuyện.
“Mẹ, chị.” Thất Thất chào hỏi, Thất Ngữ đứng dậy, nói nhỏ với cô: “Trong lòng mẹ em đang buồn khổ, ráng an ủi mẹ em một tiếng.”
“ Dạ.” Thất Thất gật đầu, lại hỏi: “Tình trạng ba em sao rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu. Tình huống chỉ sợ không lạc quan lắm.”
Thất Thất liếc mắt nhìn Ngô Tụng Linh, trong lòng cũng không vui gì. Nhớ tới cái gì, cô nắm tay kéo lại Thất Ngữ: “Chị, bệnh viện này có bác sỹ tên Đường đúng không ?”
“Bác sỹ Đường? Bác sỹ họ Đường rất nhiều.”
“Bác sỹ tên Đường Tống.”
“Bác sỹ Đường Tống?” Thất Ngữ kinh ngạc: “Em làm sao biết anh ta?”
Thất Thất có chút chột dạ, đương nhiên cô không dám nói là do Đường Giác. Cuối cùng, chỉ nói: “Lúc trước em có tới đây khám bệnh, gặp anh ta được một lần. Hơn nữa, tạp chí của bọn em làm từng phỏng vấn anh ta, em là nhiếp ảnh chụp lần đó. Cho nên...”
“Thì ra là vậy. Anh ta đúng là tay nghề rất giỏi, bệnh viện chúng ta có nhiều người rất muốn làm học trò của anh ta, nhưng tất cả thời gian của anh ta đều ở trong phòng thí nghiệm của bệnh viện, rất ít khám bệnh cho bệnh nhân.”
“... Vậy.” Cũng đúng. Người của Đường môn, cũng không phải là bác sỹ bình thường. Muốn nhờ anh ta đích thân đến đây xem bệnh e rằng...
“Em đi tới an ủi mẹ em một tiếng đi. Chị đi trực.” Thất Ngữ không có nhiều thời gian, lập tức quay trở lại làm việc.
Thất Thất đi tới bên cạnh Ngô Tụng Linh ngồi xuống. Ngô Tụng Linh nắm tay cô, lại khóc lên. Thất Thất cũng không biết nói gì để an ủi bà, chỉ rút khăn giấy lau nước mắt cho bà.
Ngô Tụng Linh nghẹn ngào: “Mẹ gần đây, cả ngày cả đêm đều không ngủ được, trong tim cảm thấy rất là khó chịu... Ba của con bị như thế này, sớm muộn cũng se không chịu nổi. Ông ấy bây giờ a, chỉ muốn con và Mạc Tuân sinh một đứa cháu cho ông ấy. Tối hôm qua ông ấy nói với mẹ, nếu không thấy được cháu nội sinh ra đời cứ như vậy mà chết đi ông ấy chết cũng không nhắm mắt...”
Nói đến đây, Ngô Tụng Linh khóc càng nhiều hơn.
Thất Thất có chút luống cuống.
Đối với vấn đề này, cô không biết nên trả lời như thế nào.
“Thất Thất, coi như vì để cho ba của Mạc Tuân có chết cũng nhắm mắt, mẹ năn nỉ các con, đừng ngừa thai nữa, có được hay không? Sinh đứa bé, cũng để cho ông ấy an tâm...”
Thất Thất miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẹ, con và Mạc Tuân sẽ suy nghĩ chuyện này.”
Ngô Tụng Linh thật sự rất muốn có một đứa cháu nội, suy nghĩ thật kĩ mới nói ra yêu cầu như vậy, nguyện vọng từ trước tới giờ hôm nay cũng đã nói ra được. Thất Thất nhìn đông hồ, đã qua mấy giờ, liền đứng dậy đến một góc gọi điện thoại cho Mạc Tuân.
Không nghĩ tới lại có tín hiệu.
“Anh đã xuống máy bay chưa?”
“Rồi, đang đi đến bệnh viện.”
“... Vậy thì tốt.” Thất Thất thở phào.
Mạc Tuân nghe giọng nói của cô có chút nặng nề: “Có phải rất mệt mỏi?”
“... Cũng không phải.” Thất Thất nói: “Mạc Tuân, chuyện sinh con, anh hãy suy nghĩ về chuyện này. Đứa trẻ, sớm muộn gì cũng phải sinh.”
Mạc Tuân im lặng một lúc, cuối cùng, cảm thấy áy náy nói: “Làm khó cho em rồi.”
“Em không có sao. Thật ra thì nhìn bọn họ như vậy, em trong lòng cũng không dễ chịu.”
“Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mạc Tuân trả lời một tiếng, rồi cúp điện thoại. Thất Thất ngẩng đầu lên, đã thấy anh đứng ở hành lang của bệnh viện, bộ dạng mệt mỏi đi lại gần cô.
Thất Thất cũng không ở lâu lại bệnh viện, chờ sau khi Mạc Tuân đến bệnh viện, cô liền đi về căn nhà mới cưới của cô.
Nửa đêm hơn ba giờ sáng, nghe được âm thanh, cô tỉnh ngủ, chỉ thấy Mạc Tuân mang theo tâm trạng mệt mỏi đi về nhà.
“Thế nào?”
“Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vậy thì tốt.” Thất Thất rót cho anh một ly nước. Mạc Tuân ngồi dựa lưng vào ghế sa long, nhìn Thất Thất, không biết nên làm sao: “Mới vừa nãy mẹ anh lại nói tới chuyện sinh con.”
Thất Thất im lặng.
Mạc Tuân nhìn Thất Thất bằng ánh mắt thâm trầm.
“Nhìn cái gì?”
“Em nói... Nếu như hai chúng ta là kết hôn thật, tốt bao nhiêu.”
“Tỉnh lại đi, lo mà suy nghĩ cách gì để đối phó với mẹ anh đi.” Thất Thất không coi lời anh ta nói là thật.
Mạc Tuân nhìn cô cười: “Anh là đang nằm mơ. Anh biết không bao giờ em sẽ sinh con giúp anh! Nếu là con của hai chúng ta sinh ra, nhất định rất đáng yêu, đúng không?”
Anh vừa nói, trên mặt còn thêm mấy phần ước mơ, nhìn giống như anh đang nói thật.
Thất Thất không để ý tới anh: “Nhanh tắm rồi đi ngủ. Em mệt, đi ngủ trước.”
Cô ngáp một cái, xoay người vào phòng. Không hề biết sau phía sau Mạc Tuân nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng và khó hiểu...
Hôm sau.
Thất Thất đi làm bình thường.
Sáng sớm, khi đang đi lên phòng làm việc trên lầu, chỉ thấy dưới lầu rất là náo nhiệt, tụ tập một đám nữ sinh, mỗi người trong tay đều cầm bảng tên thần tượng của mình.
“Thất Thất.” Nguyễn Manh Manh cũng vừa đến công ty thấy cô liền gọi. Cô dừng lại, chờ.
Nguyễn Manh Manh đi tới bên cạnh cô, Thất Thất hỏi : “Hôm nay tạp chí của chúng ta phỏng vấn ai vậy?”
“Bạn thân yêu, cậu quên? Hôm nay đến đều là người nổi tiếng. Nữ thần sexy Diêu Đình Đình, nữ hoàng Phạm JoJo, Ngọc nữ thuần khiết Ôn Tâm. Ba người hôm nay sẽ ký tặng fan của mình và chụp hình chung.”
“Là hôm nay?”
“Cậu làm sao mà có vẻ ngạc nhiên vậy?” Nguyễn Manh Manh thắc mắc nhìn Thất Thất: “Cậu gần đây lúc nào cũng thở thẩn, có chuyện gì xảy ra với cậu đúng không?”
Quả thật là như thế.
Bởi vì Đường Giác, vì sự thay đổi của anh đối với cô làm cho cuộc sống của cô rối loại lên hết.
Than thở: “Không có gì, do công việc của mình dạo này gặp chút khó khắn, nên cảm thấy buồn phiền thôi.”
“Chuyện có nghiêm trọng không?”
Thất Thất lắc đầu, kéo Nguyễn Manh Manh, đi vào trong thang máy: “Đi nhanh lên, không thôi sắp trễ giờ rồi.”