Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 45: Lưới tình (3).

Chương Trước Chương Tiếp

.

Thất Thất nhìn Đường Giác, trong mắt anh có sự nhẫn nại hiếm có... lại còn nhu tình...

Ánh mắt, giống như hồ nước mùa xuân.

Lòng cô lại hỗn loạn.

Thậm chí, còn cảm thấy có chút không đành lòng từ chối...

Nếu như tối nay không có chuyện của Mạc Tuân, chỉ sợ... Cô thật sự sẽ đồng ý anh mất! Đề nghị cùng đắp chăn, đơn giản nói chuyện phiếm, cô lại cảm thấy... Rất có sức dụ dỗ...

Loại ý nghĩ này, lướt qua đầu, khiến cho cô có chút hoảng hốt. Sau đó, nắm chặt túi xách trong tay, vẫn kiên quyết lắc đầu: “... Vậy cũng không được.”

“Em có chuyện gấp gì?” Đường Giác trầm giọng hỏi. Rõ ràng, kiên nhẫn đã sắp dùng hết. Niềm kiêu ngạo của anh, không cho phép người khác từ chối lần nữa.

Thất Thất mím mím môi, lúc định nói gì đó, điện thoại di động trong túi xách lại đổ chuông lần nữa.

Cô lấy di động ra, nhìn thoáng qua liền áp lên tai.

Chỉ thoáng qua, Đường Giác cũng đã nhìn thấy trên màn ảnh lóe lên hai chữ 'Mạc Tuân', ánh mắt sâu sắc hơn trước.

“... Anh còn chưa lên máy bay sao?” Thất Thất nghe điện thoại, hơi né người, tránh Đường Giác: “Ừm, được, em biết rồi... Trên đường đến em sẽ mua. Ừm, vậy em chờ anh về... Anh nhớ chú ý an toàn, đừng sốt ruột quá. Được, vậy cúp máy trước.”

Cô nhẹ giọng, sắc mặt ôn hòa, dặn đi dặn lại, càng giống như một người vợ đúng nghĩa đang căn dặn chồng mình.

Hơn nữa...

Sự né tránh cô đối với anh! Rất rõ ràng!

Đường Giác đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy giọng nói mềm mại của cô rất chói tai, sắc mặt dịu dàng, cũng rất chói mắt! Những thứ này, cô đều không cho anh! Nhưng lại cho một người đàn ông khác!

“Em vì đi gặp Mạc Tuân, nên mới vội vả như thế?” Đợi cô cúp điện thoại, anh lạnh lẽo hỏi, giọng có vài tia nguy hiểm. Dường như trong ánh mắt sâu thẳm kia đang ẩn chứa lửa giận.

Vốn dĩ Thất Thất muốn giải thích, thế nhưng...

Giải thích cái gì chứ? Giữa cô và Đường Giác... Căn bản không nên xuất hiện hai chữ 'Giải thích'. Quan hệ giữa họ vốn không cần phải giải thích...

Cho nên...

“... Cứ coi là vậy đi.” Cô vén mắt nhìn anh, buộc mình không để ý đến cảm xúc của anh lúc này, càng không nên bị anh chi phối, như vậy quá không ổn: “Hiện tại tôi nhất định phải đi... Gặp lại sau.”

Dứt lời, cô né người, sượt qua vai anh.

Thế nhưng...

Lúc bả vai lướt qua cánh tay dài của anh, cùi chõ bỗng dưng bị người đàn ông dùng sức nắm lấy. Sức lực rất lớn, chỉ thoáng kéo một cái cô đã trở về. Cô kinh ngạc giương mắt, Đường Giác lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng nào, khiến cho người khác không biết được cảm xúc của anh lúc này.

Thất Thất cảm thấy lòng thấp thỏm, bất an.

“Tôi chỉ hỏi em một câu.” Anh trầm trầm mở miệng.

“... Chuyện gì?”

“Vừa rồi lúc chúng ta hôn nhau, dù là một giây... em có từng động lòng với anh không?”

Động lòng?

Thất Thất thầm run rẩy, vấn đề này, khiến cho cô không biết phải trả lời sao.

Đường Giác nhìn cô như thế, ánh mắt vốn không chút gợn sóng nào, dần dần chuyển đổi, anh lên một tia sáng mỏng manh.

Thế nhưng, vài giây sau...

“Không có... Tôi không động lòng!” Dường như để tăng sức thuyết phục, cô liên tiếp phủ nhận hai lần. Thế nhưng, cô lại không biết, làm vậy trái lại càng giấu đầu hở đuôi.

“Không có?” Đường Giác thấp giọng cười: “Thất Thất, nếu như không động lòng, em cần gì phải do dự lâu như vậy? Nếu như không động lòng, vừa rồi lúc tôi hôn em, em cần gì phải đáp lại tôi, còn hôn nồng nhiệt như thế? Nếu như không động lòng, tối nay, em cần gì phải chủ động tìm đến cửa?”

Một loạt câu hỏi, ngược lại, khiến cho lòng Thất Thất nhất thời hỗn loạn. Cô thậm chí không dám nghĩ sâu đến những vấn đề Đường Giác hỏi. Sợ những câu trả lời, sẽ khiến cho cô không chịu nổi.

“Anh đừng “tự mình đa tình“...” Thất Thất không dám có chút do dự, dường như lập tức lên tiếng phản bác, cô nắm chặt túi, khiến bản thân tĩnh táo hơn chút: “Sỡ dĩ tôi đáp lại anh cùng động lòng không liên quan, đơn giản chỉ là dục vọng sinh lý... Trước kia tôi không có kinh nghiệm, đối với những chuyện thế này, khó khống chế là chuyện đương nhiên... Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, tôi cũng...”

Cô có thể cảm giác được ánh mắt ngày càng lạnh của Đường Giác, câu nói kế tiếp, vô hình không dám nói tiếp nữa. Cô có chút chột dạ.

“Đổi lại là người đàn ông khác, em cũng sẽ có phản ứng như thế?” Đường Giác tiếp lời cô, bắt lấy cằm Thất Thất, bức cô nhìn thẳng anh: “Thất Thất, ý em là, so với sự tưởng tượng của tôi, em càng phóng đãng hơn có phải không?!”

Hai chữ 'phóng đãng', khiến cho Thất Thất cảm thấy xấu hổ.

Cô có chút tức giận, thừa nhận lời anh nói: “Nếu như không phải vậy, sao tôi lại chủ động tìm đến cửa?”

Đường Giác giữ chặt cô, cúi người bức bách: “Hôm nay, nếu như không phải em có bùa hộ mạng, dám ở trước mặt tôi nói như vậy, tôi sẽ để cho em ở trên giường tôi phóng đảng một phen! Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem, em có còn phóng đãng nổi trên gường người đàn ông khác nữa không!”

Mặt Thất Thất đỏ đến mang tai, siết chặt quả đấm, nện vào người anh: “Anh, đồ lưu manh.”

“Buông tôi ra, tôi thật sự phải đi...” Cô đẩy tay anh.

Vốn tưởng rằng Đường Giác sẽ còn dây dưa, thế nhưng, không ngờ rằng lúc này anh lại buông lỏng tay.

Lực đạo trên tay mất đi, Thất Thất ngây ra giây lát, lấy lại tinh thần, chần chờ chút rồi cũng cất bước đi.

Đường Giác không cản cô nữa, càng không quay lại nhìn cô.

Hai tay chậm rãi cắm vào túi quần, lại khôi phục dáng vẻ hời hợt thường ngày, giọng điệu xúc phạm người khác: “Hôm nay nếu em cứ thế mà đi, sớm muộn cũng phải ngoan ngoãn trở về cầu tôi muốn em. Chỉ có điều, đến khi đó... Thất Thất, Đường Giác tôi đã không còn hứng thú với em nữa!”

Tay Thất Thất, đã đặt lên chốt cửa.

Nghe anh nói vậy, nhịp tim chợt ngưng đập giây lát.

Xoay người lại, tim đập rộn lên nhìn bóng lưng anh: “Đường Giác, anh... Rốt cuộc muốn làm gì?”

Đường Giác chậm rãi xoay lại, ánh mắt mê người như cũ, thế nhưng, rõ ràng lại có chút lạnh lẽo, tàn khốc: “Muốn làm nhưng cô không thể đáp ứng, cho nên, không thể làm gì khác là đổi mới chút cho thú vị. Thất Thất, tôi rất mong đợi giây phút em gạt đi sự kiêu ngạo cùng cố chấp, cởi quần áo cầu xin tôi...”

Cô cắn môi, quay đầu đi, nhìn chốt cửa trước mặt, cố lấy dũng khí nói: “Đường Giác, anh dùng thủ đoạn để chinh phục phụ nữ, tôi cảm thấy rất trơ trẽn... Vừa rồi không phải anh hỏi tôi có động lòng với anh không à? Vậy tôi hỏi anh, tôi có thể động lòng với một người chỉ biết dùng sức mạnh, quyền lực cùng bạo lực, một người đàn ông ngang ngược sao?”

Hô hấp Đường Giác nặng nề.

Thất Thất nói xong, kéo cửa ra. Tiếng bước chân cô, dần dần biến mất khỏi phòng.

Tay Đường Giác đặt trong túi, càng siết càng chặt, chặt đến khớp xương cũng trắng bệnh.

Hồi lâu sau...

Sắc mặt anh, càng ngày càng lạnh lẽo.

Sau đó, anh lạnh lùng, mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Lúc đến cửa khách sạn, cô đang đợi xe taxi. Anh giống như chưa từng nhìn thấy cô vậy, lạnh lùng đi lướt qua, đợi nhân viên đem chìa khóa đến, chân đạp cần ga, chiếc xe giống như viên đạn lao vào bóng đêm.

Chỉ để lại sự lạnh lẽo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️