.
Cảnh Dự ’A’ một tiếng, lấy tay che mặt. Dư Trạch Nghiêu đặt cô lên giường, cầm chăn đắp cho cô, lại tắt đèn đi, chỉ chừa ngọn đèn ngủ lờ mờ đầu giường.
Anh nhìn thoáng qua chỗ thuốc vừa để tại trên bàn, chỉ thấy túi bông bên cạnh cũng chưa bóc ra. Anh hỏi cô: “Em không bôi thuốc?”
Cảnh Dự nghiêng người ngủ, không lên tiếng trả lời. Dư Trạch Nghiêu cầm lấy thuốc và bông, đi qua ngồi xuống bên giường. Ngón tay cẩn thận nhẹ chạm vào mũi cô, không thấy cảm giác dính dính của thuốc mỡ.
Đau đến như vậy còn không ngoan ngoãn nghe lời. Cũng không biết ngày thường dạy dỗ người bệnh không nghe lời như thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây