.
Cảnh Dự cũng không nguyện ý để cho mình ảnh hưởng đến cậu ta, nhanh chóng khôi phục như thường, thu lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười nhìn như ung dung: “Em thấy thế nào? Đã đến sao?”
“Vừa mới tới. Nơi này rất tốt, chị, chị không cần lo lắng cho em.” Cảnh Vinh nói với người bên cạnh giơ cao điện thoại di động lên: “Làm phiền cô, cho chị tôi nhìn một chút khung cảnh nơi này”
Đối phương không lên tiếng, nhưng ống kính đưa đi đưa lại xung quanh. Cảnh Dự thấy rõ ràng, hoàn cảnh xung quanh của cậu rất tốt, trong phòng bố trí rất ấm áp.
Tảng đá lớn trong lòng cô hơi buông xuống một ít: “Hôm nay có gặp bác sĩ không? Bác sĩ nói thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây