.
Thất Thất coi lời anh nói là thật, đề phòng lùi lại thêm hai bước. Khắp người Đường Giác dục hỏa thêu đốt không có chỗ phát tiết, khó chịu đến cực điểm, thế nhưng, lại không làm gì cả. Cuối cùng, anh chỉ cắn chặt hàm nói: “Ở trong phòng chờ, không được chạy loạn.”
Hiện tại tâm trạng anh vô cùng tệ, sau khi nhìn cô liền đi thẳng ra ngoài.
Đi đến cửa, mới quay đầu, thấy cô còn sợ run đứng đó nhìn mình, không thể bất đất dĩ thở dài: “Tôi đi mua băng vệ sinh cho em. Muốn loại nào?”
Dường như anh chẳng ngại gì cả, ba chữ ' băng vệ sinh' thản nhiên nói ra vô cùng tự nhiên. Ngược lại, người nghe là Thất Thất có chút lúng túng, nhẹ giọng trả lời: “Suff là được!”
“Ừm.” Đường Giác gật đầu, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Không thoải mái thì nằm nghỉ chút đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
“... Được, cám ơn.”
Đường Giác lại nặng nề nhìn cô, cam chịu đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Thất Thất nhìn cánh cửa đóng lại, khóe môi dần dần cong lên. Vừa nghĩ đến một đại nhân vật giống như Đường Giác vậy, lại đến tiệm tạp hóa mua băng vệ sinh, cô cảm thấy rất buồn cười. Thật ra... Từ góc độ này, Đường Giác cũng không phải là một người rất đáng ghét.
Đường Giác đi xuống lầu, trên đường buồn bực hút thuốc.
Đến lầu một, vừa mới ra khỏi thang máy, không ngờ rằng Dạ Kiêu cùng Giản Khanh cũng đúng lúc đi ra từ một cái thang máy khác, đang thấp giọng trò chuyện gì đó.
Thấy Đường Giác, Dạ Kiêu cùng Giản Khanh cũng rất kinh ngạc.
“Thiếu chủ.” Giản Khanh lập tức chào hỏi. Nhìn ánh mắt anh ấy, rõ ràng có chút nghi hoặc.
Dạ Kiêu giao tài liệu cho Ngu An bên cạnh, khoát khoát tay để những người khác rời đi trước, mới đi đến chỗ Đường Giác đang mặt đầy vẻ khó chịu: “Xem ra là tốc chiến tốc thắng, nhanh hơn tôi dự liệu.”
Giản Khanh nhanh chóng lui sang một bên.
Dám cười nhạo thiếu chủ như thế, sợ rằng trừ Đường thiếu gia, cũng chỉ có Dạ tiên sinh.
Ý của anh ấy, không phải nói rằng... Thiếu chủ không thể kéo dài sao?
Mà quả thật là vậy nhỉ!
Vốn dĩ, theo như anh đoán, tối nay nên là một bữa tiệc lớn mới phải. Thậm chí anh còn chuẩn bị xong tối mai sẽ đến đón người, công việc cả ngày mai cũng thay Thiếu chủ dời lại! Nhưng hiện tại, còn chưa được một tiếng!
Chẳng lẽ, Thiếu chủ thật sự...
Lần trước nghe quản gia nói, Thiếu chủ muốn uống canh thịt trâu. Sợ rằng... Khi trở về thật sự phải nói phòng bếp chuẩn bị chút!
“Thật sự nhanh. Đừng nói là anh, tôi càng không ngờ.” Đường Giác hiếm khi như thế, trong giọng nói đều là sự mất hứng.
“Nếu đã kết thúc, vậy đi với tôi. Hạng mục có vài chi tiết nhỏ cần bàn bạc cùng anh.” Dạ Kiêu chỉ cảm thấy hứng thú đối với công việc.
Đường Giác lại vô cùng chán nản, dứt khoát trả lời anh: “Không rảnh.”
“Còn có việc gì à?”
“Ừm, Đại sự.” Đường Giác vứt tàn thuốc, dùng sức dẫm, nhìn Dạ Kiêu, cực kỳ thản nhiên nói: “Phải đi mua băng vệ sinh cho người phụ nữ của tôi.”
“... Phụt.” Giản Khanh đứng bên cạnh, cuối cùng vẫn không nhịn được, lập tức bật cười. Thì ra là vậy! Khó trách nhanh như thế đã đi ra!
Tiếng cười kia, làm cho bầu không khí lập tức trở nên an tĩnh.
Đường Giác khẽ xoay người, nhìn sang anh, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười: “Rất buồn cười sao?”
Giản Khanh giật mình, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, người đứng nghiêm: “Không buồn cười. Tôi... Chỉ là đột nhiên tôi chuột rút. Thiếu chủ, những chuyện thế này, sao có thể làm phiền ngài tự mình đi? Để tôi đi! Ngài chờ ở đây là được, tôi sẽ lập tức đi ngay!”
Anh vừa nói xong, định xoay người đi. Lúc thế này, trốn là thượng sách.
“Trở về cho tôi!”
Đường Giác kéo anh lại.
Tuy Giản Khanh không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn lập tức dừng bước chân.
Cặp mắt xinh đẹp của Đường Giác liếc anh: “Người phụ nữ của tôi, lại để cho cậu đi lấy lòng sao?”
“...” Giản Khanh thầm than trong lòng. Vậy là, anh đang làm sai sao? Anh nhìn Đường Giác lấy lòng: “Vậy... Tôi đi cùng ngài được chứ?”
“Không cần, cậu cứ đi làm việc của mình.” Đường Giác lại dễ dàng bỏ qua như thế, Giản Khanh thật sự không dám tin tưởng. Xác nhận lần nữa, lập tức xoay người định rời đi, lại nghe thấy Đường Giác lười biếng mở miệng sau lưng: “Dám cười nhạo cấp trên, ngày nghỉ năm nay, giảm phân nửa!”
“Thiếu chủ!”
“Lợi nhuận, cũng giảm phân nửa!”
“Thiếu chủ...”
“Cậu còn nói nhiều, ngay cả cổ phần tôi cũng giảm phân nửa.”
“...” Giản Khanh thật sự rất muốn khóc! Trong lòng anh đã hình thành chướng ngại tâm lý, trong nữa năm kế tiếp chắc sẽ không dám cười nữa!
Bên kia.
Thất Thất đang sấy tóc trong phòng chờ Đường Giác trở về, điện thoại di động trong túi xách, đột nhiên đổ chuông.
Cô lấy ra nhìn, trên màn ảnh lóe lên tên của Mạc Tuân.
“Thất Thất, em có ở nhà không?” Không đợi cô mở miệng trước, bên kia Mạc Tuân đã lên tiếng. Trong giọng nói, rõ ràng nghe ra sự gấp gáp.
“Em... Hiện tại đang ở chỗ bạn. Sao vậy? Có chuyện gì?” Thất Thất vô ý thức che giấu chuyện của cô cùng Đường Giác.
“... Ba anh vừa rồi lại vào bệnh viện.” Giọng Mạc Tuân hơi trầm trọng, có chút mệt mỏi: “Mẹ anh đang rất sốt ruột, em có thể đến bệnh viện với mẹ anh không? Anh sợ bệnh của ba ảnh hưởng đến bà, thân thể bà vốn không khỏe lắm. Hiện tại anh đang ở sân bay, mấy tiếng nữa sẽ về đến.”
Thất Thất không chút do dự: “Được, em đến ngay. Bệnh viện nào, anh cho em địa chỉ.”
“Chính là bệnh viện Thất Ngữ làm việc.”
“Được. Em lập tức qua đó. Anh cũng phải chú ý an toàn.”
Hai người nói mấy câu, liền cúp điện thoại. Thất Thất không dám chần chừ, bỏ điện thoại di động vào lại túi xách, đứng dậy đi.
Còn chưa mở cửa, đã bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Cô ngẩn ra.
Đường Giác trở lại.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy tay cô còn xách theo túi, tròng mắt hơi lạnh, vừa đưa đồ trong tay cho cô, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
“Cám ơn.” Thất Thất không trả lời, nhận lấy đồ, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Lúc cô đi ra, Đường Giác đang đứng trước cửa sổ trong phòng, khẽ nhấm rượu. Ánh mắt rơi vào cảnh đêm ngoài cửa sổ. Ánh đèn sáng chói trong phòng hòa cùng ánh đèn bên ngoài, anh đứng đó, ngay cả bóng lưng cũng hấp dẫn khiến người khác mê loạn.
Thất Thất cầm túi xách đi đến, xa xa nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng: “À ừm...tôi đi trước.”
Đường Giác nhíu mi tâm.
Quay đầu lại, lành lạnh nhìn bóng lưng cô: “Chờ chút!”
Thất Thất dừng bước chân, quay đầu.
Bất luận là sắc mặt hay giọng nói, Thất Thất cũng cảm giác được anh không vui.
“Lợi dụng tôi xong, chỉ một tiếng cám ơn liền muốn bỏ mặc?”
Thất Thất dò xét nhìn anh: “Anh còn chuyện gì khác?”
Đường Giác đặt ly rượu xuống, sau đó mở miệng: “Nếu phòng cũng đã chuẩn bị xong, tối nay cứ ở lại.”
“Hả?”
“Ngủ cùng tôi.” Anh nói lên yêu cầu, nói đến cực kỳ thản nhiên.
Thất Thất ngẩn ra.
Ngay lập tức lắc đầu: “Không được, tôi còn có chuyện rất quan trọng.”
“Đắp chăn, đơn giản nói chuyện phiếm.” Đường Giác nhẫn nhịn tiếp lời, sắc mặt hòa hoãn: “Tôi không phải cầm thú, sẽ không muốn em vào lúc này.”