.
Dư Trạch Nghiêu dường như cảm giác được ánh sáng yếu dần, chậm rãi mở mắt ra. Giương mắt lên, thấy cô đang đứng ở góc tường đằng xa nhìn mình.
“Anh nên đi ngủ sớm một chút đi!” Cảnh Dự mở miệng, trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói của cô vang lên trong trẻo, không còn vẻ cự tuyệt anh, lãnh lẽo như tối qua nữa, khiến anh cảm thấy vơi bớt mệt mỏi. Anh nheo mắt nhìn cô: “Không phải em đang đợi tôi à? Không muốn nói chuyện nữa sao?”
Cảnh Dự lắc đầu, đến gần một chút, mở miệng: “Anh uống không ít, có gì ngày mai lại nói sau!”
Dư Trạch Nghiêu đang trong men say, đôi mắt mơ màng dưới ánh đèn mờ ảo. Ánh mắt cô nhìn vào anh, hơi giơ tay về phía cô: “Tới đây!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây