.
Dư Trạch Nghiêu không nhìn cô nữa, mở cửa đi ra ngoài. Cửa bị ‘rầm —’ vang một tiếng.
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng động này rất vang dội. Nó giống như đập vào trái tim của Cảnh Dự, khiến cô có chút buồn rầu, hơi kiềm nén.
Cô còn đang chờ anh về để hỏi chuyện của ba, nhưng xem ra tối nay không thể hỏi được rồi.
Quần áo của cô tán loạn nằm trên chiếc giường lớn, mãi không có động tác gì. Cho đến khi, chắc chắn anh không trở lại thì ánh mắt cô mới rời khỏi cánh cửa kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây