Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 42: Thất thất, anh rất nhớ em (3)

Chương Trước Chương Tiếp

.

Ánh mắt Đường Giác tối lại.

Thật hay! Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Cô thật sự có bản lĩnh, thật sự có bản lĩnh!

Từng câu từng chữ như thùng nước đá dập tắt mọi nhiệt tình của anh. Khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.

Ngón tay dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thất Thất: “Muốn đêm nay là lần cuối cũng được thôi...Vậy đêm nay phải thỏa mãn tôi... Thất Thất, Đường Giác tôi không phải là người dễ đuổi như vậy đâu!”

Cho dùng từng câu những chữ đều lạnh như băng nhưng ngón tay anh lại nóng bóng như lửa khiến lông mi cô run rẩy dữ hội hơn.

Thất Thất chỉ cả thấy miệng đắng lưỡi khô, đôi môi đỏ mọng khẽ liếm: “Vậy...phải làm thế nào mới thỏa mãn anh?”

Ánh mắt Đường Giác sáng quắc nhìn cánh môi bị liếm càng ướt át, đỏ bừng hơn, chợt cảm thấy lòng ngứa ngáy, khó nhịn.

Cô lo lắng, ngượng ngùng, trong sáng. Nhưng từng lời nói, hành động của cô còn hấp dẫn hơn những người phụ nữ có kinh nghiệm khác gấp mười triệu lần. Giống như một chiếc lông vũ khẽ lướt qua lòng anh. Một cô gái như vậy e rằng không có mấy người đàn ông có thể chống cự được sự cám dỗ vỗ tình này.

Ánh mắt thâm thúy của Đường Giác phủ một tầng sương mù.

“Bây giờ, tôi muốn được em hôn...” Ánh mắt Đường Giác bình tĩnh nhìn đôi môi cô. Trong ánh mắt anh đầy dụ dỗ: “Thất Thất, hôn tôi!”

Lòng bàn tay Thất Thất đổ một tầng mồ hôi nóng bỏng. Hai tay vẫn ôm cổ anh. Hai bàn tay dùng sức vặn vào nhau, ngón tay hơi trắng bệch.

Đường Giác nhếch mày, kiên nhẫn chờ.

Sau đó, đôi môi mềm mại, càng lúc càng dựa gần. Sau đó, trên môi anh nóng lên, mềm mại, xúc cảm giống như quả ngọt khiến cả người anh chấn động. Trong bụng cũng cực kỳ kích động.

Đôi môi của cô lần đầu tiên chủ động dán lên môi anh. Dịu dàng, thơm mát, có chút trúc trắc, sợ hãi và dò xét.

Anh hít thở một chút nhưng vẫn rối loạn, giống như cậu thiếu niên mới biết trải sự đời.

Cô cũng khẩn trương đến mức không dám mở ắt ra. Cánh môi cũng nhẹ nhàng trăn trở nhưng lại không biết làm sao. Chân mày đẹp khẽ nhíu lại, định rút lui...

Nhưng mà Đường Giác sao có thể để cô lùi bước chứ? Bàn tay giữ chặt eo cô, không để cô lui về sau nữa. Môi lưỡi giành lại quyền chủ động, ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi ẩm ướt vô vàng cạy môi và răng cô ra, cuồng nhiệt chiếm đất, đoạt thành.

Thất Thất bị hôn đến mức choáng váng, bàn tay anh đã dò xét vào trong áo sơ mi của cô. Cô mềm nhũn trong lòng anh, chỉ có thể dán chặt vào lồng ngực người đàn ông mặc anh hôn cô đến mức hòa tan.

“Thất Thất...”

Đường Giác gọi tên cô, ôm cô lên, áp cô lên tường. Thất Thất mở mắt ra, nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của cô, tim đập rối loạn, cảm thấy mình sắp chìm vào xoáy nước sâu kia.

“Tôi rất nhớ em...” Đường Giác mở miệng, lẩm bẩm. Bị tình dục lấp đầy khiến anh mơ màng.

Giọng nói khàn khàn, đầy tình cảm, ngón tay sờ soạng hông cô: “Có biết tôi muốn em bao lâu rồi không?”

Không giống trò đùa cũng không phải trệu chọc!

Lúc anh nói từ ‘muốn’ này lại chân thành như vậy...thậm chí còn có chút thâm tình. Thất Thất cảm thấy Đường Giác như vậy hấp dẫn hơn bình thường gấp ngàn lần. Cô sắp bị hòa tan trong sự dịu dàng này của của anh. À, cũng có thể đây chỉ là sự giả dối.

Cô vô lực tựa vào tường, miệng lưỡi khô khốc: “Tôi...tôi không biết gì cả...”

Lời ra khỏi miệng, đứt quãng, không được tròn câu lại giống như đang ngâm nga.

Đường Giác cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô, ngón tay cưng chiều xuyên qua mái tóc dài mềm mại kia, đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt chăm chú nhìn, giống như muốn khắc sâu sâu hình bóng cô vào trong lòng. Hồi lâu sau, anh mới than thở: “Đúng vậy, em chẳng biết cái gì... Thất Thất, tôi cho rằng em sẽ nhớ tôi...Nhưng mà, em quên cả giọng nói của tôi rồi...”

Thất Thất cảm thấy như mình nghe nhầm rồi, ánh mắt chớp chớp, khó hiểu nhìn anh. Cô định hỏi rõ nhưng anh lại hôn cô cuồng nhiệt.

Lần này, không hề gấp gáp như vừa rồi mà tỉ mỉ, cẩn thận nếm đủ hưởng vị trong miệng cô.

Thất Thất cảm thấy cả thể xác và linh hồn đều bị anh hút vào trong.

Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy trong nụ hôn này của anh đầy sự nhớ nhung và cuốn quít.

Thất Thất cảm thấy cả người nóng ran, hai tay mềm mại không tự chủ đặt lên bờ vai rộng rãi của anh.

Ngón tay dài của Đường Giác nhẹ nhàng cởi bỏ từng khuy áo của cô.

Đúng lúc này, di động đột nhiên kêu lên.

“Đường Giác, di động của anh...” Thất Thất tìm lại được chút lý trí, thở hổn hển nhắc nhở.

“Thất Thất, em tập trung chút đi!” Hơi thở của anh rối loạn, lại hôn lên môi cô, kéo tay anh đặt trên thắt lưng của anh: “Giúp tôi...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thất đỏ bừng, nóng rát, bàn tay chạm vào thắt lưng của anh, cũng không dám động gì.

Nhưng mà...

Di động của anh không ngừng vang lên. Di động luôn vang lên, Đường Giác hận không thể đập vỡ điện thoại.

Điện thoại ngừng rội lại tiếp tục kêu.

Bị làm phiền như vậy, Thất Thất đang rơi vào bể tình cũng tìm được chút lý trí của bản thân. Bàn tay rời khỏi dây lưng của anh, lại lấy di động trong túi anh ra. Đôi mắt của cô còn mờ hơi nước, đỏ mặt, thở dốc: “Anh nghe điện thoại trước đi...”

“Lúc này rồi mà em còn cảm thấy tôi có tâm trạng nghe điện thoại sao?” Đường Giác vứt điện thoại sang một bên.

Trên mũi Thất Thất rịn một lớp mồ hôi mỏng: “Tôi...tôi muốn tắm...hơi nóng một chút...”

Vốn định tắm nhưng tại sao lại phát sinh thành thế này?

“Làm xong rồi tắm, cùng nhau tắm!” Đầu lưỡi Đường Giác quấn lấy vành tai đã đỏ như trái cà chua của cô, nói nhỏ: “Tôi giúp em...”

Thất Thất nghe thấy vậy cảm thấy thật khó mà chịu được. Mặt hơi nghiêng sang bên né tránh.

“Tắm trước hay quyết định phương án trước đi!” Đúng lúc này, một giọng nói tỉnh táo có phần hơi quá đáng đột nhiên vang lên trong di động.

Ở bên này, cả hai người đều sửng sốt.

Đường Giác nhìn di động anh vừa tiện tay ném đi. Di động đã được kết nối, lại còn ấn đúng phím nhận điện thoại.

Khuôn mặt Thất Thất đỏ ửng dường như có thể nhỏ ra được cả máu. Vừa nghĩ tới những lời xấu hổ vừa rồi giữa hai người họ đều đã bị người bên kia nghe thấy, cô cảm thấy muốn tìm một lỗ để chôn.

“Shit!” Đường Giác khẽ nguyền rủa.

Thất Thất lúng túng định đẩy anh ra, trốn ra chỗ khác. Nhưng cánh tay dài của anh đã ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của cô, anh nhẫn nại chịu đựng: “Đừng động đậy...Để anh ôm đã...”

“Suỵt!” Thất Thất sợ ở đầu dây bên kia lại nghe được những lời nói mập mờ của anh. Ngón trỏ nhẹ nhàng đè bên môi anh!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️