.
Thật ra thì, cuộc họp vừa bắt đầu, Đường Giác đã đứng ngồi không yên.
Người đẹp đang chờ trên tầng. Đó là người phụ nữ anh nhung nhớ suốt tám năm. Nói anh có thể lạnh nhạt, thờ ơ cô, đây tuyệt đối là nói láo. Cho dù trong lòng có thể nhẫn nhưng thân thể khó thể nhịn được.
Khi cuộc họp đến phút thứ 55, rốt cuộc anh đóng tài liệu lại, đưa toàn bộ tài liệu cho Giản Khanh, cầm di động, không quay đầu lại mà vội vàng đi ra khỏi phòng họp.
Đây là một trong những hạng mục mới mà anh định đầu tư ở nước ngoài. Nhìn anh đi như vậy, mọi người đếu trố mắt nhìn nhau khiến Giản Khanh cảm thấy nhức đầu. Ngón tay Dạ Kiêu gõ xuống bàn: “Đường tiên sinh có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên kế hoạch mở rộng chúng ta cứ bàn bạc trước. Sau đó, có gì thay đổi thì gọi điện báo cho cậu ấy là được rồi!”
Lời của Dạ Kiêu luôn cực kỳ uy nghiêm khiến người khác không còn dị nghị gì nữa.
Chẳng qua là...gọi điện thoại cho anh?
Giản Khanh tương đối hoài nghi, lúc này còn tìm được anh sao?
Trong phòng Tổng thống.
Thất Thất ngồi cứng ngắc trên ghế salon. Ánh mắt không dám nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia. Rõ ràng Đường Giác chưa tới nhưng cô lại lo lắng đến mức không thở nổi. Dũng khí dần biến mất giống như quả bóng bị xì hơi.
Lần thứ mười, cô nhìn đồng hồ đeo tay.
Đúng một tiếng. Giống như thở phào nhẹ nhóm, Thất Thất cầm túi của mình, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng vừa mở cửa thì đầu đã đụng vào một lồng ngực vững chãi. Cô ngẩn người. Đường Giác thản nhiên nhét tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao xuống.
“Định đi?”
Thất Thất mím môi, có chút lo lắng: “Tôi đã nói...chỉ chờ anh một tiếng...Bây giờ đã là 61 phút rồi...anh muộn...”
“Muộn?” Đường Giác cười, đi vào trong. Thất Thất bị buộc lui về sau. Đường Giác đóng cửa rồi khóa lại. Sau đó, anh mới xoay người nhìn cô: “Thất Thất, tình một đêm không phải như vậy!”
“...” Trong lòng Thất Thất loạn như ma, trái tim như đánh trống. Dĩ nhiên cô cũng hiểu, đêm nay khi ở trong căn phòng này chính là dê vào miệng cọp. Cái gì mà quá giờ đều là nói liều. Hôm nay, Đường Giác là chúa tể, anh nói anh chưa muộn thì cô có mọc cánh cũng không bay được.
Nghĩ như vậy, Thất Thất dứt khoát không đếm xỉa gì nữa, thả túi xuống, đứng thẳng người: “Đường tiên sinh, nếu đã là chơi thì chúng ta cũng tranh thủ thời gian đi. Sớm bắt đầu, sớm kết thúc. Anh thấy sao?”
Cho dù lời nói thản nhiên, không lộ vẻ gì nhưng lông mi cô run dữ dội đã bán đứng tâm trạng cô lúc này.
Đường Giác mím môi cười, nụ cười kia, không biết được anh đang vui hay giận nữa. Anh tiến lên một bước, kéo cô vào trong lòng: “Thất Thất của chúng ta hóa ra lại vội như vậy sao?”
“...” Vội sao?
Thất Thất cắn môi, bị chụp mũ như vậy, cô cũng không nói gì thêm. Chỉ cúi mặt xuống, không muốn để anh phát hiện sự lo lắng của bản thân, và vì quá ngại ngùng cho nên gò má cô đỏ ửng.
“Anh... Tôi có cần đi tắm trước không?” Cô lo lắng đến mức nói chuyện cũng đứt quãng.
Đường Giác cười mị hoặc: “Em hay tôi? Cho nên...em muốn tắm chung với tôi sao?”
“… A?” Thất Thất dương mắt lên, chạm vào ánh mắt của Đường Giác, trái tim cô đập rối loạn, cô vội vàng lắc đầu, đẩy anh ra: “Không phải...Anh đừng cố ý xuyên tạc ý của tôi...”
“Đó không phải ý của em nhưng đây lại là ý của tôi!” Đường Giác thu ý cười lại, bắt hai tay cô: “Thất Thất, nếu tôi cho em cơ hội tắm riêng thì em sẽ phí thêm một tiếng nữa. Cho nên, tiếp theo có lẽ em chỉ nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi thôi!”
Vừa nói, không đợi Thất Thất nói gì. Anh nắm hai tay cô, để lên bả vai mình, ôm ngang cô lên.
“Đường Giác, anh đừng làm loạn!” Thất Thất đá hai chân, không giẫy ra, lo lắng đến mức siết chặt bả vai anh.
Đường Giác rũ mắt nhìn cô. Không biết vì xấu hổ hay vì cô giãy giụa quá lớn nên khuôn mặt nhỏ càng đỏ ửng hơn, làn da càng mịn màng như một đứa bé.
Vẫn giống như cô nhóc 16 tuổi ngây ngốc, không hiểu chuyện gì.
Thất Thất của anh...
Tròng mắt anh tối thêm vài phần, không tự chủ mà ôm chặt cô hơn: “Thất Thất, giữ sức lực lại một chút. Lát nữa còn ở trên giường với tôi. Tin tưởng tôi, tối nay cho dù xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để em đi nữa!”
Giọng nói không say đắm, hoa mĩ nhưng lại cực kỳ nghiêm túc và chân thành. Thậm chí còn có chút cưng chiều...
Thất Thất ngẩn người, quên mất giãy giụa trong chốt lát. Trong một lát, cô cảm thấy Đường Giác đang coi cô là người yêu và đang nói lời yêu thương với cô vậy.
Nhưng mà, lời tỏ tình như vậy, anh đã từng nói với bao nhiêu cô gái rồi? Sợ rằng ngay cả bản thân anh cũng không đếm nổi.
Nếu như cô thật sự rơi vào chuyện này, không phải quá ngu xuẩn đi.
Hơn nữa...
Nghĩ đến lần đầu trân quý của mình lại sắp bị người đàn ông lăng nhăng này lấy mất, cuối cùng sẽ bị anh lãng quên tất cả. Trong lòng cô rất bực bội, cực kỳ buồn bã.
Ngay cả giãy giụa, cô cũng mất hết sức lực.
“Thế nào?” Đường Giác phát hiện tâm trạng cô không tốt.
Thất Thất không nói, chỉ im lặng lắc đầu. Hai tay níu chặt áo sơ mi anh.
Đường Giác nhìn cô đầy tìm tòi, còn định hỏi thêm nhưng cuối cùng anh cũng không hỏi gì nữa, chỉ bế cô vào phòng tắm.
Phòng tắm trong khách sạn không thể sánh được với phòng tắm ở Đường gia nhưng vẫn rất lớn.
Đường Giác thả cô ngồi xuống, tự xả nước, tay vẫn giữ bên hông cô.
Thất Thất định trượt xuống, trốn khỏi anh nhưng lúc này trong không gian mập mờ của phòng tắm, tất cả mọi thứ đều cực kỳ khẩn trương. Trong lúc yên tĩnh như vậy, cô còn có thể nghe được trái tim đập loạn, cực kỳ rõ ràng.
Cô ngồi im trên đùi anh, không dám động đậy.
“Vừa rồi, nếu tôi không chặn em lại, thì em định đi thật sao?” Đường Giác hỏi cô.
“...Ừ!”
“Sau đó thì sao?”
“...Tôi còn chưa nghĩ ra!”
Đường Giác giữ chặt cằm dưới cô, rồi sau đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen áy của cô: “Thất Thất, tôi chờ giờ phút này, lâu lắm rồi...”
Trong ánh mắt người đàn ông kia, tối lại, phức tạp, thậm chí là chân thành.
Thất Thất thấy vậy chỉ cảm thấy có chút khó hiểu vào hoảng loạn. Cô sợ nhất là sự chân thành kia khiến cô không thể nào phân biệt thật giả...
Cô dường như không suy nghĩ nhiều. Tay bấu vào tay anh, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh: “Tôi mặc kệ anh phải đợi bao lâu. Nhưng mà, chúng ta đã đạt thành thỏa thuận chung. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng...”