.
Tiếng nói của người đàn ông này mang chút trầm khàn khiến áp suất trong phòng làm việc cũng thấp hơn.
Từng câu từng chữ đều cực kỳ khí phách, hợp lý, thậm chí không cho người khác cơ hội phản bác.
Cảnh Dự thấy thái độ tự phụ, kiêu ngạo của anh tức giận lườm anh một lúc lâu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.
Cô hít sâu một hơi, đẩy người đàn ông ra, trượt khỏi bàn sách. Nhưng hai chân chưa chạm đất đã bị Dư Trạch Nghiêu bóp chặt hông. Cô không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lẽo: “Dư tiên sinh, anh là cái gì của tôi chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây